"Không gặp có thể sao?" Trương Lam ngửa đầu nhìn anh, Tiết Nhượng khom người, cầm túi đồ vừa mua ở trên đất lên, ôm cô, đi tới thang máy, quá nhiều người xem náo nhiệt, anh có chút không chịu được, vào thang máy, Tiết Nhượng mới đẩy Trương Lam tới trên vách tường, cúi đầu hôn cô một cái, nói: "Có thể, em ở cùng anh, cùng anh một chỗ, không cần đối mặt với ba mẹ anh."
Trương Lam ngẩn người, cô nhìn chằm chằm anh, nửa giây sau, nói: "Em, thật xin lỗi, em cũng không phải..... "
Cô chính là không vượt qua được khúc mắc trong lòng mình.
"Anh hiểu." Anh hôn xuống môi cô, sau đó lại nói: "Nhưng em phải cam đoan với anh, về sau nếu có chuyện gì, em không thể tắt máy, không thể trốn chạy."
Trương Lam nhìn anh chằm chằm, nửa ngày sau, đáp: "Được."
Xuống gara dưới tầng hầm, Tiết Nhượng nắm tay cô, lên xe, cũng cài dây an toàn cho cô, lúc rời đi, anh rên một tiếng, Trương Lam nghe thấy được, "Anh làm sao vậy?"
Tiết Nhượng lắc đầu: "Không có việc gì."
Sau đó anh vòng qua trước xe, nhưng tình cảnh tay anh nhẹ nhàng xoa xuống bụng kia, bị Trương Lam thấy được, ánh mắt Trương Lam đuổi theo anh, thấy anh vừa lên xe, một phen giữ chặt tay anh, một bàn tay khác của cô hơi đè nơi dạ dày anh một chút, Tiết Nhượng buồn hừ một tiếng.
"Anh đau bao tử? Buổi trưa chưa ăn?" Trương Lam sốt ruột hỏi.
Tiết Nhượng nắm tay cô nói: "Không có việc gì, trong nhà có thuốc bao tử."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-to-muon-bai-tap-chep-voi/3009987/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.