"Ai nha, mọi người không cần cãi nhau, tới ăn chút nào!" Trương Lam cùng Long Ngọc đứng ở đầu ngõ một hồi, bọn họ không phát hiện, hơn nữa nhìn dáng vẻ như sắp cãi nhau, vì vậy vội vã từ đầu ngõ chạy tới, giơ cao thức ăn cùng đồ uống trong tay.
Trên sân có bảy tám người, ào ào quay đầu nhìn tới, ánh mắt của Quách Vệ Đông sáng lên, muốn lên trước, Phan Vĩ lại nhanh hơn cậu ta, mặt đầy nụ cười đi đến trước mặt Trương Lam: "Tiểu tỷ tỷ, tới phố ăn vặt sao?"
Trương Lam cười nói: "Đúng vậy, cho mọi người!"
Phan Vĩ cười hì hì gọi hai người con trai khác lấy mấy túi to trong tay các cô, thịt nướng vị đậm đà, còn có nước dừa, Trương Lam tay đều bị siết đỏ, cô xoa xoa tay, nhìn sang phía Tiết Nhượng, Tiết Nhượng dựa vào một bên hút thuốc lá, nhàn nhạt nhìn cô, Trương Lam cười khom người ngồi xổm xuống, lấy đi một chai nước cùng một xiên nướng.
Lạch bạch chạy tới bên cạnh cậu giơ tay: "Cho cậu, đồ nướng!"
Tiết Nhượng búng tro thuốc, nhấc mí mắt nhìn cô, sau đó, cậu nửa cúi đầu xuống, liền ở tay cô, cắn ống hút.
Tay Trương Lam cứng lại: "Cậu không có tay sao?"
Môi Tiết Nhượng nhẹ nhướng lên: "Không thấy tôi đang hút thuốc sao?"
"..." Tay Trương Lam cầm đồ uống hơi lung lay: "Cho nên để cho tớ giơ tay như vậy cho cậu uống?"
Tiết Nhượng nhàn nhạt nói: "Có thể còn cần cậu đút tôi ăn xiên nướng!"
Bất ngờ không kịp đề phòng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-to-muon-bai-tap-chep-voi/3009852/chuong-17-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.