Chương trước
Chương sau
Edit: Xiao Zhuang

Beta: Hạc Hiên



Bệnh viện cách trường quay không xa lắm, bệnh viện cũng đặc biệt mở một con đường an toàn và nhanh chóng, vừa xuống xe cứu thương, hậu vệ đại ca nhanh chóng được đưa vào phòng chụp CT.

Chỉ trong nửa giờ đồng hồ ngắn ngủi như vậy, mắt cá chân và đầu gối của anh ấy đều bị sưng, đặc biệt là đầu gối, chỗ bị sưng và bóng lên, không có cách nào để duỗi thẳng hoặc co lại. Anh ấy chỉ có thể nằm theo tư thế hơi co chân, trằn trọc trăn trở trên giường bệnh.

Rất nhanh đã có film chụp kết quả --- dây chằng đầu gối bị đứt, sụn bán nguyệt tổn thương, gãy xương mắt cá chân đi kèm với chấn thương gân.

Đối với cầu thủ bóng rổ mà nói, mỗi một chấn thương đều là đòn trí mạng. Hơn nữa bác sĩ cũng nói thẳng, bởi vì hậu vệ đại ca đã lớn tuổi, năng lực tự phục hồi có hạn, sau khi phẫu thuật cũng không thể hoàn toàn hồi phục.

… Anh ấy, phải giã từ sự nghiệp bóng rổ rồi.

Sau khi nghe bác sĩ giải thích xong, Mạnh Vũ Phồn đấm một đấm thật mạnh lên bức tường hành lang bệnh viện.

Vợ của hậu vệ đại ca vội càng chạy đến, dáng chị ấy rất cao gầy, cao hơn Dương Tiếu nửa cái đầu, từng là đội viên đội bóng rổ nữ của tỉnh. Sau khi nghe thấy mức độ nghiêm trọng về chấn thương của chồng mình, khóe mắt bỗng chốc đỏ lên.

Chị ấy ngồi bên giường của anh, không kìm chế được cơn giận: “Sao anh lại ngốc như thế chứ? Em đã nói anh rồi, nhà chúng ta vẫn đủ tiền xài. Một phần lương của anh và một phần của em, hơn nữa em cũng dạy ngoại khóa bóng rổ cho con nít kiếm được cũng không ít. Sao anh lại liều mạng như vậy chứ? Lúc trước tham gia thi đấu cá độ, bây giờ lại tham gia cái chương trình bóng rổ gì đó, anh … anh …”

Nói chưa dứt lời, nước mắt chị đã rơi xuống, từng giọt rơi trên bàn tay đầy vết chai của hậu vệ đại ca.

Hậu vệ đại ca đau đến nỗi mặt nhăn nhúm, vẫn còn phải an ủi người vợ đang tan nát cõi lòng, anh cười gượng nói: “Anh cũng vì con gái sắp lên tiểu học, sợ con bé không theo kịp tiến độ ở trường, muốn kiếm thêm chút tiền cho con bé học phụ đạo thêm, học tiếng Anh, đàn dương cầm, … Hơn nữa không phải con bé luôn muốn một bộ đầm công chúa Elsa sao, anh muốn đến sinh nhật tặng cho con bé một món quà làm con nó vui vẻ…”

Vì kiếm tiền, lão tướng ba mươi lăm tuổi đã giải nghệ phải quay lại chiến trường --- --- sau đó nằm ở đây.

Bóng rổ là cuộc sống, là sinh mệnh, là cuộc đời của anh, anh vừa mới tìm lại được chút niềm vui của bóng rổ nhưng rốt cuộc anh không thể cầm được trái bóng quý giá ngàn vàng kia nữa.

Mạnh Vũ Phồn lúng túng đứng ở bên giường, vài lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng chỉ có thể ảo não rời khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Trên hành lang, Dương Tiếu vừa mới nói chuyện điện thoại với người trong đài. Cô truyền đạt lại báo cáo chấn thương cho đồng nghiệp ở bộ phận pháp lý, để bọn họ nhanh chóng làm thủ tục bồi thường; đồng thời liên hệ chuyển viện sang một bệnh viện thể thao tốt nhất. Tuy rằng tiền bồi thường không thể bù lại tổn thất của họ nhưng ít ra cũng … có chút an ủi.

Nhìn thấy Mạnh Vũ Phồn bước ra, Dương Tiếu cúp điện thoại, nhìn về phía cậu, “Bên trong sao rồi?”

Mạnh Vũ Phồn không lên tiếng, đột nhiên giơ hai tay ôm chặt lấy Dương Tiếu.

Cậu đi rất vội vàng, ngay cả áo khoác cũng chưa mặc, trên người chỉ mặc một bộ quần áo bóng rổ mỏng manh. Cho dù trong bệnh viện có hệ thống sưởi ấm nhưng mà cánh tay trần vẫn nổi da gà cả lên.

Dương Tiếu sửng sốt, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện, chàng thanh niên đang ôm chặt cô toàn thân trên dưới đều run rẩy.

Dương Tiếu ôm cậu, hỏi: “Vũ Phồn … cậu đang khóc à?”

“Không phải” Mạnh Vũ Phồn buồn bực nói, “Tôi chỉ là … chỉ là rất lạnh!”

Trán cậu gục trên bờ vai Dương Tiếu, có thứ chất lỏng nóng bỏng theo khóe mắt cậu chảy xuống cổ cô.

Cậu không hiểu, bóng rổ… sao lại có thể bẩn thỉu đến như vậy chứ?

Dương Tiếu ôm lấy cậu, truyền hơi ấm của chính mình cho chàng trai trẻ đang khóc vì lạnh.

“Tôi hận hắn.” Mạnh Vũ Phồn khẽ giọng thì thào, “Tôi hận Đinh Man.”

“…”

“Sẽ có một ngày, tôi sẽ dạy cho hắn ta một bài học nhớ đời.”



Ngày hôm sau, hậu vệ đại ca được chuyển sang bệnh viện thể thao tốt nhất, trình độ y học của bệnh viện này rất nổi tiếng, rất nhiều vận đông viên thể thao nổi tiếng đều được phẫu thuật ở đây.

Hậu vệ đại ca nói một cách cay đắng: “Nếu như không phải do tổ chương trình chi trả, tôi sẽ không có tiền cũng không có cách nào để mời bác sĩ mổ chính giỏi hàng đầu thế giới như vậy được.”

Trước khi phẫu thuật, Dương Tiếu lại ghé thăm người bệnh một chút.

Cô đã thay mặt cho đội ngũ chương trình gửi lời xin lỗi, và mang đến một giỏ trái cây cùng hoa tươi. Vợ của hậu vệ đại ca không được vui cho lắm, toàn bộ quá trình nói chuyện đều trừng mắt lên nhìn, lại hỏi cô “Cô cũng làm việc cho đài truyền hình. Tôi không cần cô xin lỗi, tôi chỉ muốn hỏi xem, các cô dự định xử lý Đinh Man thế nào đây?”

“…” Dương Tiếu không trả lời được, vấn đề này cô cũng đang rất muốn biết.

Hậu vệ đại ca tốt bụng, thở dài một tiếng chủ động nói sang chuyện khác.

Hậu vệ đại ca hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, lúc tôi được người đỡ lên cáng khiêng đi, có thấy một người đàn ông mặc đồ vest, hắn là ai thế?”

“Người đàn ông mặc đồ vest sao?” Dương Tiếu nhớ lại một chút, thời điểm ghi hình chương trình, tổ của bọn cô ai cũng mặc đồ thể thao cho dễ hoạt động, chỉ có một người mặc đồ vest đi giày da. “Hắn có phải hơn ba mươi tuổi, đầu vuốt keo. Nhìn qua có vẻ ngạo mạn không?”

“Đúng, chính là hắn! Vóc dáng không cao nhưng cũng khoảng hơn một mét tám.” Hậu vệ đại ca ngồi bật dậy, có chút vội vàng hỏi “Hắn là ai thế?”

Dương Tiếu không hiểu vì sao mà anh ấy lại dọ hỏi về Hình Phi, “Đó là nhà tài trợ của chương trình chúng tôi, ông chủ công ty đồ uống thể thao Feiyang, Hình Phi.”

Hậu vệ đại ca kinh ngạc hô lên: “Hắn là nhà tài trợ sao? Vậy, vậy Đinh Man… chẳng lẽ là do hắn tiến cử tới sao?”

Dương Tiếu gật đầu, nghĩ rằng cũng không có gì để giấu diếm bèn nói thẳng: “Đúng vậy, quả thật không riêng gì Đinh Man, trong chương trình còn có vài cầu thủ đã giải nghệ cũng là do Hình Phi tiến cử tới.”

“…” Hậu vệ đại ca như thể đang đấu tranh tư tưởng, như là có chuyện gì muốn nói, rồi lại tích tụ trong lòng không biết nên mở miệng như thế nào?”

Dương Tiếu mơ hồ cảm thấy như chính mình đang đi trên con đường tiến đến gần cánh cửa của bí mật, chỉ cần đẩy cửa lớn ra, một bí mật vô cùng to lớn mà cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ hiện ra ngay trước mặt cô

Cô không lên tiếng, không muốn quấy rầy anh ấy, sợ mình sẽ cắt ngang mạch suy nghĩ của anh.

Hậu vệ đại ca dừng mắt xuống chiếc chân đang bị băng bó cố định của mình, anh ấy nghĩ đến khoảng thời gian ở trong đội vất vả tập luyện, sau khi giải nghệ vẫn là thi đấu bóng rổ không đổi nghề, lại nghĩ đến mình bây giờ không thể ra sân thi đấu được nữa, không thể luyện bóng nữa --- --- rốt cuộc cũng mở miệng.

“Cô Dương, biên đạo Dương … Tôi, có thể tin tưởng cô không?”

Dương Tiếu rùng mình, theo bản năng đứng thẳng người, gật gật đầu: “Anh đương nhiên là có thể tin tưởng tôi rồi.” Cô nói “Trong tổ tôi cũng coi như là có tiếng nói, anh có vấn đề gì cứ nói ra, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ anh.”

“…Vậy thì tốt rồi.” Hậu vệ đại ca chậm rãi trừng mắt nhìn, thở hắt ra vài cái, “Trước đây tôi đã từng gặp Hình Phi rồi.”

“Cái gì?”

“Điều này nói ra có chút xấu hổ, nhưng chân tôi cũng coi như tàn phế rồi, về sau tôi chắc chắn sẽ không đi thi được nữa rồi, vì vậy tôi không sợ bất cứ điều gì nữa --- --- Sau khi tôi giải nghệ, có một thời gian kinh tế eo hẹp nên tôi đã đi chơi bóng rổ cá độ. Mà ở trong sân bóng cá độ đó, đã từng giao đấu với Đinh Man.”

“!!!” Sắc mặt của Dương Tiếu thay đổi đột ngột, ngàn vạn lần cô cũng không ngờ rằng Đinh Man thân là một cầu thủ còn thi đấu tại giải CBA, lại tham gia vào một việc như vậy! Nhưng mà ...” Chuyện này có liên quan gì đến Hình Phi à?”

“Tất nhiên là có liên quan.” Hậu vệ đại ca nhắm mắt đau đớn, thân thể run rẩy không kiểm soát được rùng mình một cái. “Sau trận đấu đó, tôi thấy nhà cái của canh bạc đó - Người đó chính là Hình Phi.”

Trong nháy mắt, Dương Tiếu hiểu ra tất cả.

Tất cả các manh mối cuối cùng được xâu chuỗi lại với nhau --- --- Đó là lý do tại sao khi cô ở cùng với Hình Phi, Hình Phi không bao giờ nói chuyện với Dương Tiếu về công việc kinh doanh của hắn, đó là lý do tại sao Hình Phi lại mua cái mác của một công ty đồ uống không tên tuổi, thậm chí còn bỏ tiền để đầu tư vào các chương trình truyền hình; đó là lý do tại sao Hình Phi muốn đưa các cầu thủ của mình vào và ủng hộ toàn lực cho họ…

Hình Phi âm mưu biến toàn bộ chương trình thành một canh bạc vô lý – Mà hắn, muốn nhà cái thắng hết tất cả.



Mạnh Vũ Phồn lái chiếc SUV của Dương Tiếu, mang theo ba anh bạn nhỏ Giáp Ất Bính đến bệnh viện thăm hậu vệ đại ca đang bị thương.

Mặc dù không gian chiếc xe khá lớn nhưng mà bốn người cao to như vậy ngồi vào vẫn là phải co người một chút.

Ba bạn nhỏ vẫn chưa hết sốc, dọc đường liên tục nói chuyện.

“Đội trưởng Mạnh, sau khi buổi ghi hình kết thúc, tôi đã vài đêm không ngủ được!”

“Đội trưởng Mạnh, liệu tổ chương trình sẽ đuổi Đinh Man chứ?”

“Đội trưởng Mạnh, chân của hậu vệ đại ca có thể trị khỏi không?”

Mạnh Vũ Phồn bị bọn họ làm cho nhức đầu, lại không thể không an ủi đàn chó Husky này một chút.

Cậu nhắc nhở bọn họ, “Lát nữa đến bệnh viện, các cậu đừng nói mấy chuyện không vui này, hậu vệ đại ca đã buồn lắm rồi.”

Giáp hỏi: “Vậy chúng tôi phải nói chuyện gì đây?”

Mạnh Vũ Phồn: “Tùy ý các cậu muốn nói gì thì nói, kể chuyện cười cho anh ấy cũng được, nhưng mà không được nhắc đến thương tích của anh ấy, cũng đừng nhắc đến Đinh Man, lại càng không thể nói chuyện bên tổ chương trình.”

Sau khi sự việc xảy ra đến nay đã ba ngày, [King of Rebound] vẫn luôn không có quyết định về kết quả xử phạt Đinh Man. Dương Tiếu hỏi Chu Hội mấy lần nhưng cô ấy chỉ trả lời lấy lệ kiểu như là “Còn đang cân nhắc”.

Ất vẫn còn là một đứa trẻ, suy nghĩ chưa chín chắn bất bình nói: “Đinh Man nổi tiếng thì có thể tâng bốc Đinh Man, che chở cho hắn à? Cả tổ chương trình này không có ai là người tốt cả.”

“…” Mạnh Vũ Phồn yên lặng biện hộ, “Tổ chương trình cũng còn có người tốt đấy, ví dụ như biên đạo Dương Tiếu là một người rất tốt. Hậu vệ đại ca bị thương cô ấy luôn chạy qua chạy lại hỗ trợ tối đa.”

“Dương Tiếu?” Không ngờ rằng bạn học Bính hô to, “Tôi cho rằng cô ta mới là người xấu xa nhất đó.”

Mạnh Vũ Phồn: “???”

Ba con chó Husky liếc nhau, anh bạn nhỏ Giáp nhanh mồm nhanh mép nói: “Đội trưởng Mạnh, anh nắm bắt thông tin quá chậm rồi đấy. Chuyện này đồn khắp tổ chương trình rồi, mọi người đều biết cả rồi.”

Mạnh Vũ Phồn cảm thấy có gì không đúng cho lắm, dừng xe vào lề đường, ung dung quay đầu lại nhìn bọn họ hỏi: “Tôi đã bỏ lỡ kịch hay gì à?”

Ất: “Anh biết không, tên Đinh Man khốn kiếp đó là người của nhà tài trợ cử đến đó?”

Mạnh Vũ Phồn: “Tôi biết.” Chuyện này Dương Tiếu đã từng nói qua với cậu.

Bính hô to: “Trước đây Dương Tiếu và nhà tài trợ đã từng yêu nhau đấy, ai biết được bây giờ bọn họ có còn vương vấn tình cũ không dứt ra được hay không?”

Mạnh Vũ Phồn: “…???!!!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.