Ba mẹ tiểu Mạnh lần này về nước, chỉ có một mục đích duy nhất --- --- dốc hết khả năng có thể để chia rẽ cậu con trai và “nhà đầu tư” của cậu, quấy nhiễu tình yêu này!!
Khi bọn họ biết được đứa con trai ngốc của mình lại có thể ở bên một người dẫn chương trình nữ lớn hơn cậu cả chục tuổi, hai vợ chồng họ tức giận tới mức cả đêm ngủ không yên giấc.
Ba tiểu Mạnh nói: “Phồn Phồn sao lại thành ra thế này kia chứ, tôi lên mạng tìm hiểu, người dẫn chương trình này đã kết hôn rồi, có chồng có con rồi! Bà nói xem, nếu như người dẫn chương trình kia đã ly hôn, cho dù có đem theo đứa nhỏ, tôi còn miễn cưỡng chấp nhận; Nhưng mà cô ấy không hề ly hôn!! Cho dù con trai của chúng ta có thích cô ấy tới mức nào, cũng không thể làm người thứ ba phá hoại gia đình nhà người ta được.”
Mẹ tiểu Mạnh cũng buồn rầu, nuôi dưỡng đứa con trai cả đời, lớn lên thông minh lanh lợi lại đẹp trai, mặc dù bọn họ không thể luôn ở bên cậu, nhưng tình yêu mà họ dành cho cậu cũng không phải là ít... Làm sao bỗng nhiên lúc này, Phồn Phồn lại chen chân vào gia đình nhà người ta chứ?
“Chuyện này phải trách tôi rồi.” Mẹ tiểu Mạnh càng nói càng tự trách mình, “Gần đây tôi lên mạng tra được không ít tư liệu, có một số chàng trai thiếu thốn tình cảm của mẹ trong những năm tháng trưởng thành, sẽ vô giác khao khát tình mẫu tử, nên thích một người lớn tuổi hơn mình, một người phụ nữ có tính cách ôn nhu. Cái này gọi là... đúng rồi, gọi là ‘quá thiếu thốn tình yêu của mẹ’! Nhất định là tình yêu của tôi dành cho con quá ít rồi, vì vậy con nó mới đi vào con đường sai lầm này.”
Hai vợ chồng trằn trọc, vừa đau lòng, vừa tự trách mình, lại vừa tức giận, cuối cùng hai người quyết định, bỏ lại tất cả công việc, lập tức bay trở về nước, cùng con trai nói chuyện!
Bọn họ thật sự không biết, đối tượng mà họ thảo luận, thật ra cách họ chưa đến năm mươi mét, nếu như hai vợ chồng họ thoáng quay đầu qua, thì có thể nhìn thấy con trai của họ đang ôm một người con gái xinh đẹp bên cạnh, hai người xứng đôi vừa lứa, thật sự là một đôi tình nhân nhỏ quá đỗi ngọt ngào.
“Hắt xì!” Mạnh Vũ Phồn quay đầu đi, che mũi miệng, hắt hơi nhiều lần.
Dương Tiếu trong lòng cậu, ngẩng đầu lên, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Cậu bị cảm à?”
Phải biết là sức khỏe của Mạnh Vũ Phồn vô cùng tốt, từ trước đến giờ không bị bệnh, hôm nay đột nhiên chẳng hiểu sao lại hắt hơi nhiều lần như vậy, thật sự là quá kì lạ rồi.
“Không có, là cảm thấy mũi có chút ngứa ngứa.” Chàng trai chà chà mũi, “Có thể là sắp đến tết rồi, ba mẹ đang nhớ tôi đó.”
Ở đâu ra mà ba mẹ cậu nhớ cậu, rõ ràng là muốn đánh cậu!
...
Để gây sự bất ngờ, ba mẹ tiểu Mạnh đã không trở về nhà của họ ở Hoa Thành, họ sợ rằng con trai họ thỉnh thoảng về nhà để lấy đồ sẽ phát hiện ra. Họ thuê một phòng khách sạn xa xỉ ở gần đài truyền hình, tính toán thời gian tốt nhất, buổi tối họp công việc, ban ngày lại dùng làm điệp viên 007.
Muốn chia rẽ chuyện tình yêu này của con trai, không để cho tình cảm lưu luyến sau này, thì phải hành động đồng thời từ hai phía.
Ba tiểu Mạnh dự định đi đến Hoa Đại, hỏi thăm huấn luyện viên Vũ về tình hình kết giao bạn bè của con trai; Còn mẹ tiểu Mạnh quyết định đi dạo quanh đài truyền hình một chút, xem có thể “tình cờ gặp mặt” vị MC nữ kia không.
Nhưng mà sau khi “gặp mặt” thì phải làm gì?... Mẹ tiểu Mạnh cũng không biết, bây giờ bà chỉ là xuất phát từ thân phận một người làm mẹ, bức thiết muốn biết, rốt cuộc người con gái mà con trai họ yêu mến là kiểu người như thế nào?
...
Tới gần tết âm lịch, đài truyền hình thông báo lịch nghỉ.
Ngoại trừ nhân viên hậu cần ở lại trực ban, các nhân viên công tác của các kênh khác đều có từ bảy đến mười ngày nghỉ, những chương trình quảng cáo có doanh thu cao, ngoài ngày nghỉ ra nhân viên còn nhận được tiền thưởng hiệu suất, đủ để mọi người đón một năm mới xa xỉ.
“Số đặc biệt tết âm lịch” trong kênh đều là ghi hình trước đó, ngoài trừ kênh truyền hình vệ tinh có nhiệm vụ phát sóng trực tiếp, các kênh khác đều gia nhập bầu không khí lễ tết trước đó.
Mọi người đều rất hưng phấn, chơi trò chơi, đọc tiểu thuyết, lướt Douyin, lướt Weibo... cả văn phòng không có ai có tâm tư làm việc.
“Sắp đến Tết rồi, ngay cả dịch vụ giao đồ ăn bên ngoài cũng dừng hoạt động rồi...” Lưu Duyệt Nguyệt nằm bò trên ghế, uể oải mở phần mềm dịch vụ chuyển đồ ăn, “Muốn mua một cốc sữa sô-cô-la nóng cũng không có cách để chuyển đến.”
Cô ấy đến kỳ kinh nguyệt đau đến muốn chết, muốn uống sữa sô-cô-la tự làm của cửa hàng đồ ngọt LingLing, nhưng cửa hàng đồ ngọt LingLing gần nhất cách đó ba con phố, cô ấy thật sự không còn hơi sức bò qua đó chỉ để gọi đồ, chỉ có thể đặt hy vọng vào anh giao đồ ăn cứu vớt mạng sống của cô ấy, kết quả là cô ấy đã quét sạch trang chủ mấy đơn vị chuyển phát đồ ăn bên ngoài, mà không có một người nào nhận đơn!
Dương Tiếu thấy bộ dạng đáng thương như vậy của cô ấy, lòng thương xót liền trỗi dậy.
“Nguyệt Nguyệt, vừa đúng lúc chị muốn mua trà sữa, chị mua về cho em một cốc nhé.” Dương Tiếu cầm áo khoác lên, nhìn thời gian --- --- khoảng thời gian nghỉ trưa còn có nửa tiếng đồng hồ, cô lặng lẽ chênh giờ làm lên một chút, hẳn là không sao đâu.
Cũng là vừa khéo, khi cô xuống tầng dưới, trong thang máy vô tình gặp mặt MC Vân Khiếu của họ.
“Tiểu Dương, chúc mừng năm mới.” Vân Khiếu lão sư hòa nhã chào hỏi cô. Hôm nay Vân Khiếu mặc một chiếc áo lông màu xanh lam đậm với một chiếc khăn quàng cổ caro màu nâu nhạt quấn quanh, toát ra vẻ hào phóng.
Chiếc khăn quàng cổ kia là tác phẩm kinh điển của BBR, Dương Tiếu cũng đã từng tặng một chiếc cho Mạnh Vũ Phồn, chỉ có điều Mạnh Vũ Phồn không có thói quen quàng khăn. Chiếc khăn quàng cổ hơn một ngàn tệ cậu cũng chỉ quàng hai lần, trái lại sợi dây màu do cô tự làm, lại được cậu coi là báu vật, luôn đeo trên tay.
“Vân Khiếu lão sư, hôm nay sao cô lại đến đài truyền hình vậy ạ? Có lịch ghi hình sao?” Dương Tiếu có chút tò mò.
Người dẫn chương trình trong đài truyền hình chia làm hai loại: Một là thuê bên ngoài, người dẫn chương trình này ngoài thời gian ghi hình tại đài truyền hình, còn có thể làm công việc khác ở đài khác; Còn có một loại khác là người dẫn chương trình ký hợp đồng giống như Vân Khiếu, chỉ có thể làm việc trong đài truyền hình, nhưng họ không cần phải làm việc đúng giờ, chỉ khi có lịch ghi hình mới phải đến đài làm việc.
Bởi vì chương trình [Tâm sự đêm khuya] của họ lần trước gặp sóng gió, đã không ghi hình lại, lẽ nào cô Vân Khiếu đã nhận chương trình của kênh khác hay sao?
Chỉ vài phút ngắn ngủi, trong lòng Dương Tiếu liền hiện lên một vài suy nghĩ khác nhau.
Thế nhưng, lời nói của Vân Khiếu bên cạnh phá tan suy nghĩ lung tung của cô.
“Tổng giám kênh hôm nay bảo cô đến để cùng nói về phiên bản sửa đổi của chương trình [Tâm sự đêm khuya].” Vân Khiếu cười khanh khách nhìn cô, “Tiểu Dương à, cô đã nhìn thấy bản kế hoạch mới rồi, nghe nói là em tự mình hoàn thành phải không? Khi tổng giám kênh đưa cho cô bản kế hoạch mới này, cô vẫn còn cho rằng kênh của chúng ta được phục chế từ kênh tống nghệ nước ngoài mua về cơ.”
Dương Tiếu đỏ mặt lên, vội vàng nói: “Thật ra em cũng không nghĩ tới, nhà đài lại có thể thông qua bản kế hoạch mới kia nhanh chóng như vậy. Nói thật, nếu như đổi người dẫn chương trình, em căn bản không tin tưởng đi làm bản kế hoạch mới này, phong cách dẫn chương trình của cô vẫn luôn nhận được rất nhiều sự yêu mến của khán giả, đúng là bởi vì cô là trụ cột của chương trình nên em mới có thể nắm chắc khí thế làm ra bản kế hoạch mới này...”
Kể từ khi bắt đầu chương trình này, Vân Khiếu luôn là người dẫn chương trình của tiết mục, sau này Dương Tiếu gia nhập nhóm chương trình, cùng cô ấy khai thông rất nhiều vấn đề. Vân Khiếu luôn rất tán thưởng cô cộng tác viên hoạt bát này, cô gái với mạch suy nghĩ nhanh nhẹn, anh Ngô trước khi rời đi, vẫn còn nhờ Vân Khiếu chăm sóc cô nhiều nhiều, không nghĩ tới việc Dương Tiếu vốn không cần nhờ người khác chăm sóc, tự bản thân cô vẫn có thể đánh tan những trở ngại nặng nề, đi đến bước tiến ngày hôm nay.
Hai người họ tán dương nhau đã nửa ngày, thang máy chậm rãi dừng ở tầng một.
Vân Khiếu hỏi: “Dương Tiếu, em đi đâu vậy? Nếu như gần, cô có thể tiện đường đưa em đi một chuyến.”
Dương Tiếu: “Em muốn đi cửa hàng đồ ngọt LingLing trên con phố kia.”
“Vậy thật là quá khéo rồi.” Vân Khiếu cười lên, “Hai chúng ta vừa khéo muốn đến cùng một chỗ. Con trai cô đạt được một trăm điểm trong kỳ thi cuối kỳ, muốn được ăn bánh ngọt ở cửa hàng đó, cô đã đặt hàng trước rồi, đang định qua đó lấy.”
...
Tuy là người dẫn chương trình, nhưng phong cách sống của Vân Khiếu lại rất đời thường giản dị. Cô ấy lái một chiếc xe hình con bọ cánh cứng màu vàng nhạt, chỉ có hai người ngồi, vô cùng phù hợp cho các cô gái sử dụng .
Dương Tiếu từ trước tới nay chưa ngồi qua chiếc xe nào “đáng yêu” như này, cô và Mạnh Vũ Phồn sau khi bên nhau, vì để săn sóc chiều cao của bạn trai, cô đặc biệt đổi sang một chiếc xe SUV có không gian đủ lớn. Chỉ là chiếc xe kia, còn to gấp hai lần con bọ cánh cứng.
Dương Tiếu ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn, Vân Khiếu đạp chân ga nhấn từ từ, xe lăn bánh, bắt đầu chạy về phía trước.
Cửa hàng đồ ngọt LingLing cách đài truyền hình khoảng ba con phố, tình hình giao thông từ Đài truyền hình đi ra vô cùng phức tạp, Vân Khiếu lái xe lại chầm chậm, rẽ trái rẽ phải, nửa ngày vẫn chưa tới nơi.
Dương Tiếu bỗng nhiên “Ơ” một tiếng, có chút nghi hoặc quay đầu nhìn lại phía sau xe.
Vân Khiếu hỏi: “Em sao vậy?”
Dương Tiếu chỉ vào phía sau con bọ cánh cứng khoảng chừng mười mét, nhỏ giọng nói: “Vân lão sư, chiếc xe phía sau kia, dường như đã theo dõi chúng ta kể từ khi chúng ta rời khỏi đài truyền hình.”
Trước đó không lâu, chương trình của họ đã bị fan nữ quá khích làm xáo trộn, thần kinh Dương Tiếu bị kéo căng, thần hồn nát thần tính.
Vân Khiếu nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, lại ung dung nói: “Không thể nào đâu.”
“Làm sao không thể chứ?” Dương Tiếu nói, “Chúng ta rẽ trái rẽ phải rẽ vài lần rồi, chiếc xe kia luôn ở phía sau.”
Vân Khiếu trả lời: “Dương Tiếu, em biết chiếc xe kia là nhãn hiệu gì không?”
Dương Tiếu: “...”
Vân Khiếu trấn an cô: “Fan quá khích sẽ chỉ thuê xe hạng thường thường để đuổi theo, sẽ không có ai lái chiếc xe sang trọng trị giá năm trăm vạn tệ theo dõi người cả.
Dương Tiếu cũng nghĩ về điều đó, chiếc xe đi phía sau họ thật sự quá chói mắt, cao cấp như vậy, ai sẽ làm chuyện điên rồ này chứ?
Sau khi lái xe trong gió lạnh một khoảng thời gian, cuối cùng con bọ cánh cứng nhỏ đã dừng trước cửa hàng đồ ngọt LingLing.
Chuông treo ở trước cửa hàng kêu leng keng, Dương Tiếu dùng bả vai đẩy chiếc cửa kính bước vào, đem theo gió lạnh bước vào bên trong.
Cửa hàng được bao quanh bởi một mùi hương ngào ngạt, sắp đến tết âm lịch, cửa hàng đồ ngọt LingLing đã cho ra mắt nhiều món tráng miệng mới về chủ đề lễ hội mùa xuân. Trong quầy kính trưng bày một miếng bánh nhỏ tạo hình dễ thương. Dương Tiếu chịu không nổi sự hấp dẫn này lưu luyến đứng trước quầy, chần chừ có nên mua một cái cho mình không.
Vân Khiếu quen cửa thuộc đường đến trước quầy hàng, lấy ra thẻ thành viên đưa cho phục vụ.
“Bánh ngọt tôi đặt đã có chưa?”
“Thật xin lỗi, cô Vân, còn phải đợi một lát nữa ạ.” Nhân viên phục vụ xin lỗi, “Hôm nay đơn đặt hàng hơi nhiều, thợ chính vẫn đang ở phía sau để làm ạ.”
Bởi vì cửa hàng đồ ngọt này rất gần với đài truyền hình, có không ít người nổi tiếng đến thăm, thậm chí một trong những ông chủ lớn của họ là hoàng đế trong giới điện ảnh. Dần dà, các nhân viên làm việc trong cửa hàng được rèn luyện một tư thế không ngạc nhiên, gặp mặt người dẫn chương trình giỏi giang, ngôi sao lớn như thế nào, vẫn chỉ coi họ như những vị khách bình thường.
“Không vấn đề gì.” Vân Khiếu nói với một thái độ tử tế, “Vậy tôi ở trong tiệm chờ một chút vậy.”
“Vâng ạ, vậy mời cô qua khu ghế sofa tạm nghỉ một lát, sau khi đóng gói xong, chúng tôi sẽ đem bánh ngọt qua cho cô.”
Vân Khiếu và Dương Tiếu nói một tiếng chào, liền đi về phía khu vực ghế sofa bên cửa sổ, có không ít tạp chí, tập san được chuẩn bị sẵn ở đó, cô có thể vừa đợi bánh vừa đọc sách.
Dương Tiếu cũng không vội đi, cô vẫn đang lưu luyến ở quầy bánh, ánh mắt không nỡ rời khỏi chiếc bánh ngọt.
Cô gần đây lười biếng tập thể dục, hôm qua khi tắm, Mạnh Vũ Phồn ôm lấy vòng eo của cô, nói rằng eo cô mềm nhũn ra, sờ rất thoải mái_ _ mềm? Nhũn? Nhũn?! Dương Tiếu lên cân xem, phát hiện bản thân lại mập hơn so với trước khi yêu một kí rưỡi.
Trước kia có nghe nói yêu đương khiến con người ta hạnh phúc, hôm qua Dương Tiếu vừa quyết định ăn kiêng giảm cân, kết quả là hôm nay liền quỳ gối tại đây trước những chiếc bánh kem bơ sữa được bày ở bên dưới!
Quên đi, cô lén lút ăn một miếng, chỉ cần không bị ai nhìn thấy, vậy sẽ không bị phát hiện ra mình béo...
Ngay khi cô đang chọn chiếc bánh ngọt, tiếng chuông nhỏ trên cánh cửa chính lại vang lên, gió lạnh thổi vào, một dáng người cao, mảnh khảnh bước vào cửa hàng.
Đó là một quý bà sang trọng và thanh lịch, chiếc áo khoác măng tô ôm lấy cơ thể bà, một chiếc thắt lưng màu đen được quấn bên ngoài áo khoác, ôm lấy đường cong của thắt lưng. Bà ấy rất cao, tầm khoảng một mét bảy mươi lăm trở lên, dưới chân là một đôi giày cao gót, càng lộ ra chiều cao vượt trội của bà ấy.
Sau khi bà đi vào bên trong cửa hàng đồ ngọt, mắt lướt nhanh một vòng, sau đó liền chuyển hướng giày cao gót, tiến về phía ghế sofa bên cửa sổ.
“Thưa cô, thật xin lỗi.” Nhân viên phục vụ nam ngăn bà lại, nho nhã lễ phép nói, “Bên kia là khu vực dùng bữa, cô cần phải chọn món trước khi ngồi vào ạ.”
“Ồ, vậy được rồi.” Bà lập tức lấy ví tiền ra, nói, “Cho tôi một ly đồ uống nóng là được rồi, bất cứ cái gì cũng được nhé.”
Khi bà mở chiếc ví tiền ra, toàn bộ bên trong đều là tiền giấy xanh xanh đỏ đỏ, nhưng trên những tờ tiền đó đều in ảnh chân dung của tổng thống Mỹ, không có tờ nào là màu sắc quen thuộc.
“A...” Vị phu nhân rõ ràng vừa mới trở về từ nước ngoài, không đổi tiền mặt trong nước. Bà vừa lúng túng, vừa bất đắc dĩ, cười gượng hỏi, “Chỗ các cậu có dùng tiền Đôla Mỹ không?”
Đáp án hiển nhiên là không thể.
Nhân viên phục vụ nhắc bà: “Cô có thể dùng điện thoại để thanh toán ạ.”
“...”
Thấy người phụ nữ lộ vẻ mặt ngượng ngùng, Dương Tiếu bèn động lòng, chủ động bước tới. Thật kỳ lạ, cô rõ ràng không phải là một người thích lo chuyện bao đồng, nhưng người phụ nữ này lại cho cô cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, khiến cô không thể khoanh tay đứng nhìn.
Dương Tiếu lấy ra thẻ thành viên đưa cho nhân viên phục vụ, nói: “Cho tôi một ly cà phê kiểu Mỹ.”
Nhân viên phục vụ nhận lấy tấm thẻ nhỏ, quẹt vào máy tính tiền, trên màn hình lập tức hiển thị ra thông tin thành viên.
“Chị Dương, trong thẻ thành viên của chị còn có ba phiếu giảm giá thành viên, trong đó hai phiếu giảm giá nâng cấp cốc miễn phí, còn có một phiếu giảm giá chia sẻ bạn bè. Xin hỏi chị có sử dụng phiếu giảm giá thành viên hôm nay không?"
Sau ba phút, hai ly cà phê nóng được ra lò, liền đưa đến trước mặt của Dương Tiếu.
Chiếc cốc giấy đỏ đầy không khí năm mới được phủ một lớp cách nhiệt, Dương Tiếu một tay bưng lên một ly, quay sang đưa cho người phụ nữ cao lớn đứng cạnh quầy.
Người phụ nữ kinh ngạc nhìn sang ly cà phê thơm tinh khiết được tặng trước mặt, nhìn lại dáng vẻ tươi cười ngọt ngào của Dương Tiếu, có chút khó hiểu nói: “Cái này...?”
“Đừng hiểu lầm ạ.” Dương Tiếu chớp đôi mắt tinh nghịch, nói, “Đây không phải là cháu tặng cô, là cửa hàng tặng cô đấy ạ.”
--- --- Phiếu giảm giá chia sẻ bạn bè, còn có một cách gọi khác, gọi là mua một tặng một.
“Cô à, mời cô cùng cháu thưởng thức ly cà phê này nhé.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]