Chương trước
Chương sau
Edit: Phong Ca

Beta: Hạc Hiên

Mắt thấy đôi vợ chồng tiện nhân kia ngồi ở vị trí đối diện, nếu không phải vừa mới giương nanh múa vuốt xong, chắc có lẽ Dương Tiếu sẽ phỉ nhổ vào mặt bọn họ rồi, trong hai ngày một đêm này, bóng ma trong lòng cô cuối cùng cũng tan đi.

Nhưng mà, đây cũng không phải là chuyện cuối cùng. Trong nội bộ, bọn họ có thể thu dọn khối u ác tính này, nhưng với những lời đồn đãi ngoài kia, cô phải giải quyết như thế nào đây?

Mà đây là đáp án mà các vị tổng giám kênh mong chờ nhất.

"Dương Tiếu, cám ơn cô đã cung cấp cho chúng tôi những chứng cứ chính xác, phơi bày rõ chân tướng sự việc." Một vị phó tổng giám không nhanh không chậm mở miệng, "Nhưng mà, đối với đại đa số người dùng mạng xã hội mà nói, điều bọn họ muốn biết trước giờ không phải là chân tướng sự việc. Bọn họ cũng không quan tâm vị fan hâm mộ này làm sao mà có thể vào đài được, cũng không quan tâm cuối cùng nhà đài sẽ khai trừ nhân viên nào. Bọn họ chỉ muốn biết, kênh tống nghệ của đài truyền hình Hoa Thành chúng ta sẽ giải quyết chuyện xảy ra của tiết mục này như thế nào mà thôi."


". . ."

Thân làm trong ngành truyền thông, không ai hiểu biết khán giả muốn gì bằng họ cả. Bọn họ muốn xem "Cuồng hoan" có thể thiết kế "Cuồng hoan", phá hủy cũng có thể "Cuồng hoan". Có người mượn cơ hội này để mắng Phùng Tương, có người tùy ý công kích tổ tiết mục, có người cười nhạo quan hệ giữa thần tượng và fan hâm mộ . . . Nhưng có ai quan tâm tới người thấy việc nghĩa hăng hái làm chứ? Mạnh Vũ Phồn trở thành một vai diễn bát quái không đáng được nhắc đến.

Tổng giám kênh hỏi: "Xảy ra sự cố lần này, quả thật là tổ các cô phải chịu trách nhiệm. Không thực hiện nghĩa vụ kết thúc giám sát hiện trường cũng là tổ các cô. Để cho khán giả đại náo trong trường quay khiến một vị khán giả khác bị thương cũng là tổ các cô. Cho nên, Dương Tiếu, cô thấy kênh này sẽ làm gì, là chỉnh đốn cải cách, hay là . . . dừng phát sóng đây?"

Chữ dừng phát sóng vừa buột ra khỏi miệng ông ấy, cả tổ tiết mục kinh ngạc ồ lên một tiếng. Lưu Duyệt Nguyệt kinh ngạc đến nỗi hô lên "Không cần đâu ạ!", tuy rằng cô ấy mới đến tổ tiết mục này chưa đến nửa năm, nhưng đã có cảm tình rất sâu đậm. Trước đó không lâu, trước kì nghỉ tết, tổ bọn họ mới trải qua một trận phong ba, thế nên lần này sợ không chịu nổi trận sóng to gió lớn này!

Đối mặt sự truy hỏi của tổng giám kênh, Dương Tiếu nhếch đôi môi đỏ mọng, phun ra đáp án thứ ba ——"Cải tổ."

"Cái gì?"

"Lần này chuyện fan hâm mộ đại náo trường quay, quả thật đã phơi bày rõ những vấn đề còn tồn tại trong tiết mục của chúng tôi. Nguyên nhân của chuyện này nằm ở chỗ việc đưa người ngoài vào trường quay lúc ghi hình. Nếu muốn giải quyết vấn đề từ gốc rễ, vậy chỉ có thể cải tổ tiết mục, bằng cách giảm bớt số lượng khán giả tham gia ghi hình, hoặc là không có khán giả tham gia. Hình thức của các chương trình trò chuyện như thế này có rất nhiều loại, bây giờ hình thức ‘trên đài một hỏi một, khán giả dưới đài hỗ trợ’ đã không thu hút được người trẻ tuổi hoan nghênh nữa rồi."

"Hả?" Tổng giám có hứng thú nhìn chằm chằm cô, "Nghe ý tứ trong lời cô nói, chẳng lẽ cô đã nghĩ xong chuyện nên cải tổ tiết mục này như thế nào rồi phải không?"

Dương Tiếu gật đầu một cách kiên định, từ máy tính trực tiếp gửi đi một tập tin văn bản cho mấy vị lãnh đạo!

Văn bản cải tổ chương trình này, đương nhiên không phải cô viết trước đây, mà là nhất thời nghĩ ra được. Thật ra từ trước khi anh Ngô rời khỏi tổ tiết mục, cô đã chú ý đến việc lượng khán giả theo dõi chương trình càng ngày càng giảm sút, vẫn luôn tự nghĩ biện pháp giải quyết. Đáng tiếc sau khi anh Ngô rời khỏi chương trình, Hoàng Lão Tà nhảy dù đến, bản kế hoạch [Kế hoạch cải tổ chương trình mang tính khả thi] này của Dương Tiếu chỉ có thể xếp xó ở mục cuối cùng trong tập tin. Mà hôm nay, bản kế hoạch cô hao tâm tổn trí, cuối cùng cũng có thể thấy ánh mặt trời rồi!

Các vị lãnh đạo nhận bản kế hoạch này, tỏ ý sau khi tan họp sẽ xem xét thật kĩ lưỡng.

"Về phần cô . . ." Tổng giám đốc kênh nhíu mi nhìn về phía cô.

Ông ấy đang định nói, thư kí bên cạnh ông ấy, bỗng nhiên phát ra một tiếng hô nho nhỏ, ngắt lời ông ấy.

Tổng giám đốc kênh chậm rãi hỏi lại: "Sao thế? Cô ngạc nhiên gì thế?"

Thư kí vội nói: "Năm phút trước, Phùng Tương đã gửi đi một thông cáo chính thức! Đã lên hot search rồi!"


Thư kí nhanh chóng chiếu thông cáo đó lên trên màn hình lớn, lời lẽ trong thư ngỏ rất thỏa đáng, phần thứ nhất, tường thuật đơn giản những chuyện đã xảy ra, phần thứ hai, khiển trách tất cả các hành vi quấy rầy cầu thủ của fan hâm mộ, hy vọng mọi người quan tâm đến các trận bóng rổ của anh ấy hơn là chuyện tình cảm ngoài sân bóng, phần thứ ba, là giải thích chuyện Phùng Tương phải chuẩn bị cho trận bóng sắp tới, thế nên trong hai tháng tới sẽ không tiếp nhận các hoạt động thương mại nữa. Về phần thứ tư——

"Lúc này, tôi chân thành xin lỗi chương trình [Tâm sự đêm khuya]. Rất xin lỗi chương trình, bởi vì nguyên nhân của cá nhân tôi mà ảnh hưởng đến toàn bộ quá trình ghi hình của tiết mục, làm cho tổ tiết mục bị mang danh xấu, hơn nữa còn để cho những khán giả ở hiện trường có một trải nghiệm thật tệ.

Tôi phải cảm ơn vị khán giả thấy việc nghĩa quên mình kia, cậu ấy là sư đệ của tôi, một vận động viên bóng rổ ưu tú. Xin hãy nhớ kỹ tên của cậu ấy - Mạnh Vũ Phồn - tiền đạo của đội bóng rổ Đại học Hoa Thành!

Đồng thời, tôi cũng xin cảm ơn đội ngũ chương trình đã cho tôi cơ hội này để phân tích thế giới nội tâm của tôi. Đây là một chương trình truyền hình rất chuyên sâu. Biên kịch kiêm đạo diễn - Dương Tiếu, người phụ trách kết nối tôi với chương trình rất chuyên nghiệp và có nghiệp vụ chuyên môn rất cao, cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều.

Có thể lên chương trình này, tôi cảm thấy rất vinh hạnh."

. . . Ngay tại những dòng chữ cảm ơn này, tên của Mạnh Vũ Phồn và tên của Dương Tiếu được xuất hiện song song với nhau. Bọn họ cách nhau gần như vậy, cách nhau không đến một hàng.

Dương Tiếu không nghĩ tới, Phùng Tương vậy mà lại đánh giá cô cao như thế. Cô cứ tưởng rằng, sau khi cô từ chối thẻ phòng của anh ấy, với sự kiêu ngạo của Phùng Tương thì sẽ không thèm liếc mắt nhìn cô thêm một lần nào nữa. Thật sự là quá ngạc nhiên, chẳng nhẽ Phùng Tương uống nhầm thuốc à, sao tự nhiên lại nói những lời hoa mĩ về cô như thế nhỉ?

Nhưng may mà có những lời tán dương của Phùng Tương, biểu cảm của nhóm lãnh đạo cũng dần dần dịu đi, ánh mắt nhìn Dương Tiếu cũng ôn nhu hơn rất nhiều.

"Biểu hiện của cô hôm qua ở trường quay rất xuất sắc, lâm nguy không sợ hãi, hoàn thành nhiệm vụ quay xong chương trình. Dương Tiếu, cô vất vả rồi." Những lời tiếp theo của tổng giám đốc kênh không giống như mệnh lệnh, "Phần báo cáo về việc cải tổ này chúng tôi ghi nhận. Về các vấn đề khác, trong đài cần phải bàn bạc thêm . . . Được rồi, tan họp!"

Giây tiếp theo, Lưu Duyệt Nguyệt nhảy dựng lên, vỗ tay bốp bốp, dưới sự ảnh hưởng của cô ấy, cả phòng hội nghị đều vang lên tiếng vỗ tay rần rần.

Vào lúc mọi người đang vỗ tay, nhóm lãnh đạo chắp tay sau đít rời đi. Mà hai vợ chồng Hoàng Lão Tà và Miêu Mộng Sơ, không còn sức lực để đứng lên . . .

. . .

Sau khi tan họp, vị nam đồng nghiệp phản bội vào phút chót kia bước nhanh đuổi theo Dương Tiếu.

"Dương Tiếu!" Cậu ta gọi cô lại.

"Sao thế?" Dương Tiếu ngoái đầu lại nhìn cậu ta.

"Chuyện ban nãy . . ." Đồng nghiệp nam chần chừ nói, "Thật xin lỗi! Ban nãy trong hội nghị . . . Tôi, tôi cũng không còn cách nào khác!" Ngữ khí của cậu ta càng nói càng nhanh, càng nói nhanh càng không diễn đạt rõ ý được "Cô biết mà, tôi và cô không giống nhau, cô đã vào biên chế, cho dù, cho dù xảy ra chuyện gì, nhà đài cũng sẽ không sa thải cô! Nhưng tôi là do tiết mục mời đến, nếu như tiết mục không cần nữa, tôi thật sự không có nơi nào để đi nữa . . . Thật xin lỗi, nhưng mà tôi. . . Tôi thật sự. . ."

"Không sao cả." Dương Tiếu cười nhạt, ánh mắt sáng lên, "Tôi hiểu mà."

Cô hiểu rõ. Cảm ơn chuyện này đã làm cho cô nhìn rõ đồng nghiệp bên cạnh mình. Có người có thể giây trước thành thành thật thật với bạn, giây tiếp theo liền mật báo với lãnh đạo. Đó chính là kẻ hai mặt, cùng người đó làm việc lâu dài, không mệt à?

Cuối cùng thì cuộc họp này cũng đã kết thúc, Dương Tiếu quay lại văn phòng, chậm rãi dọn dẹp đồ đạc của mình.

Suốt hai ngày một đêm, cô đều ở đây, chạy đua với thời gian, chạy đua với kẻ địch, chạy đua với chính mình.

Cũng may, trận đấu này, cô đã chiến thắng.

Lưu Duyệt Nguyệt lại gần hỏi: " Chị Dương Tiếu, tối nay chị có sắp xếp gì không? !"

Đôi mắt đẹp của Dương Tiếu chuyển một vòng: "Hôm nay vẫn còn là ngày nghỉ, em không cùng bạn bè đi ăn mừng à?"

"Ăn mừng cái gì chứ, mấy cậu ấy đều là hoa đã có chủ cả, chỉ có chỉ có mỗi em là cẩu độc thân thôi." Lưu Duyệt Nguyệt chán nản nói.

"Vậy thì xin lỗi nhé." Dương Tiếu lắc lắc điện thoại di động, đắc ý cười to, "Chị cũng là hoa đã có chủ rồi!"

Trên màn hình điện thoại, là một tin nhắn của sói nhỏ nhà cô gửi đến ——

Vũ Quá Thiên Tình: Chị Tiếu Tiếu, cuộc họp của chị đã xong chưa? Tôi vừa mới đánh thắng một trận đấu cực kì khó khăn, tôi muốn cùng chị ăn mừng! !

Vũ Quá Thiên Tình: ヽ(^o^)丿

P.S: Edit có lời muốn nói:

Sói nhỏ nhà cô cơ à, hoa có chủ cơ à. Trước thì chả chịu nhận, giờ thì đi đến đâu cũng vỗ ngực xưng tên, 'hoa có chủ, người của tôi' cơ đấy?

Ta hờn.... cẩu độc thân như ta, kì nghỉ lễ ở nhà cào bàn phím vì hai người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.