Chương trước
Chương sau
Edit: Hạc Hiên

Beta: Bánh Bao Nhỏ

Mạnh Vũ Phồn đứng đợi ở ngoài ký túc xá, đút hai tay vào bên trong túi áo khoác lông.

Câu lạc bộ bóng rổ nam Hoa Thành đã mua lại tòa nhà ký túc xá cách sân nhà hai kilomet. Mỗi ngày vào sáng sớm, các đội viên đều hô to khẩu hiệu xếp hàng chạy đến sân tập luyện, đã trở thành một phong cảnh rất nổi tiếng tại địa bàn nơi đội đóng quân. Thậm chí có fan còn cố ý đứng đợi dọc con đường này để tặng quà cho thần tượng của họ, hoặc chỉ đơn giản là để trò chuyện, cổ vũ bọn họ.

Khi Mạnh Vũ Phồn đến, cũng có dăm ba fan đang tụ tập tại cửa, nam có nữ có, cầm trong tay quà tết, đang nói chuyện với chú bảo vệ mong chú ấy có thể dàn xếp để họ có thể đem quà tết trao tận tay các cầu thủ.

Bởi vì chiều cao và vóc dáng của Mạnh Vũ Phồn vừa nhìn liền biết là cầu thủ bóng rổ nên những người fan đó cũng liền tặng cho cậu vài ánh nhìn.

"Người anh em à, cậu ở đội trẻ à?" Một fan nam tò mò hỏi.

Mạnh Vũ Phồn lắc đầu giải thích: "Không phải, tôi là đội viên đội bóng rổ Đại Học Hoa Thành."

"........ Ồ, CUBA." Fan nam cười mỉa mai, thốt ra bốn chữ này với giọng điệu khinh thường, không quan tâm.

Đối với những người xem giải CBA mà nói, CUBA chẳng qua chỉ là nơi dành cho trẻ con chơi đùa không đáng liếc mắt đến.

Cho dù thái độ của người đó có khinh bỉ thế nào, Mạnh Vũ Phồn cũng không hề nổi giận.

Hôm nay cậu đến đây là có chuyện chính đáng cần làm, không nhất thiết phải xung đột với những kẻ tay ngang này. Suy cho cùng, sự tôn trọng thực sự không nằm ở lời nói mà là ở thực lực mà có được.

Mạnh Vũ Phồn biết rằng, tuyển thủ tại giải CUBA có một khoảng cách thực lực khá xa so với tuyển thủ chính thức tại giải CBA. Trong số các cầu thủ thi đấu tại giải CBA, tuyển thủ xuất thân từ giải CUBA không đến một phần trăm, chín mươi chín phần trăm còn lại đều là những tuyển thủ xuất thân từ trường đại học thể dục thể thao được câu lạc bộ tuyển chọn và bồi dưỡng vào đội trẻ. Nhưng Mạnh Vũ Phồn không hề cảm thấy cậu thua kém những người đó.

Ngay lúc Mạnh Vũ Phồn đang rất trầm lặng, cánh cửa chính bên ngoài ký túc xá đột nhiên mở ra.

Một bóng người cao hơn hai mét xuất hiện, đám đông fan đang đợi ở đây lập tức mở to mắt, muốn nhìn xem có phải là cầu thủ họ yêu thích --- --- "Là Phùng Tương!" "Là Phùng đội trưởng!"

Phùng Tương chỉ nhìn họ và gật gật đầu qua loa, sau đó vẫy tay về phía Mạnh Vũ Phồn.

"Mạnh Vũ Phồn, cậu lại đây đi." Thời tiết hôm nay rất lạnh, lúc Phùng Tương nói chuyện, hơi nóng tỏa ra hình thành một màn sương nhỏ trong không khí, "Tôi đưa cậu vào ký túc xá dạo."

Ngay lập tức, vô số ánh mắt ghen tị đổ dồn vào Mạnh Vũ Phồn. Chàng trai đứng thẳng lưng, bỏ lại toàn bộ ánh mắt này trên mặt đất.

Sau khi hai người đăng ký xong tại phòng bảo vệ, Phùng Tương đưa Mạnh Vũ Phồn đi đến một khu đất trống phía sau ký túc xá.

Phía dưới lầu ký túc xá có một sân tập nhỏ, không lớn, chỉ đủ diện tích của một sân bóng rổ tiêu chuẩn.

Trời lạnh cóng, trên sân bóng rổ không có lấy một bóng người, là nơi thích hợp nhất để trò chuyện.

Phùng Tương hỏi thẳng vào vấn đề: "Mạnh sư đệ, sao lại đột nhiên muốn tìm tôi vậy?"

Mạnh Vũ Phồn cũng trả lời vào thẳng vấn đề: "Sóng gió trên mạng, anh dự định đối phó thế nào?"

Phùng Tương mỉm cười, một nụ cười vừa thờ ơ nhưng vừa mang một thoáng chán ngán. "Tôi không quan tâm việc này, người đại diện của tôi sẽ xử lý."

Anh ấy nghĩ lại nghĩ, lại nói: "Trước đó anh ta và tôi trao đổi trên điện thoại, anh ta nói hôm nay lúc bảy giờ tối sẽ phát đi một thông cáo chính thức trên Weibo của tôi, cảnh cáo nghiêm túc các fan hâm mộ không được quấy rối tôi nữa, khi cần thiết sẽ nhờ pháp luật can thiệp......... À, nói thật thì, nếu sự "cảnh cáo nghiêm túc" bằng lời nói mà có tác dụng thì sự đầu cơ trục lợi của bọn đầu cơ sẽ không tồn tại rồi."

Câu trả lời của Phùng Tương không làm Mạnh Vũ Phồn hài lòng.

Mạnh Vũ Phồn hỏi: "Trong thông cáo chỉ có điều này thôi sao?"

Phùng Tương: "Vậy, cậu còn muốn điều gì nữa?"

".............. Vậy còn tổ tiết mục và toàn bộ nhân viên bị cư dân mạng chửi rủa, công kích thì sao chứ?" Mạnh Vũ Phồn nhíu mày nhìn về phía người đàn ông đối diện, gân xanh trên trán nổi cả lên, "Anh không có lấy một câu muốn nói với bọn họ hay sao?"

Phùng Tương cuối cùng cũng hiểu được ẩn ý của Mạnh Vũ Phồn.

"Sư đệ à, hóa ra đây là lý do cậu đến tìm tôi à --- ---" Phùng Tương buồn cười, gãi gãi hàm râu trên cằm, "Để tôi đoán xem nào, có phải bởi vì fan hâm mộ làm náo loạn trường quay, ảnh hưởng đến buổi ghi hình, kết quả khiến cho bạn gái của cậu bị nhà đài xử phạt, phải không? Cậu hy vọng trong thông cáo chính thức, tôi có thể nói giúp Dương Tiếu vài câu, đúng không nào?"

So với Mạnh Vũ Phồn, anh ấy đã lăn lộn ngoài đời nhiều năm, tâm tư tinh tế, một phát nói đúng trọng tâm.

Chàng trai nhìn đàn anh với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Đúng vậy, mục đích hôm nay tôi đến đây, chính là hy vọng --- --- À, không, tôi xin anh có thể đứng ra nói vài lời công bằng cho Dương Tiếu." Từng câu từng chữ của chàng trai nói ra đều rất chắc nịch, chắc hẳn, trước khi cậu nói ra, hẳn trong đầu đã nghĩ rất nhiều lần. "Chị ấy là biên đạo chương trình, toàn bộ kế hoạch này đều do chị ấy một mình nghĩ ra, cũng là chị ấy trong một khoảng thời gian ngắn như vậy phải điều phối tất cả nên hạng mục này mới có thể được thúc đẩy nhanh chóng. Bây giờ, khi ghi hình lại để xảy ra sơ suất, nhà đài muốn truy cứu trách nhiệm đối với chị ấy. Phùng sư huynh, tôi cầu xin anh, anh có thể thấy được sự nỗ lực và cố gắng của chị ấy mà nói vài lời công bằng cho chị ấy."

Mặc dù miệng thì nói thỉnh cầu, nhưng Mạnh Vũ Phồn không hề cố tình buông bỏ địa vị của chính mình. Tư thế thẳng, đôi mắt sáng rực, không hề giống như "thỉnh cầu" mà trông như một cuộc "đàm phán" thì đúng hơn.

Trên cổ tay trái đang rủ xuống bên hông, có đeo một vòng tay nhỏ được kết từ ba sợi dây màu khác nhau lại. Vòng tay đó rất nhỏ, trên cổ tay của chàng tay cũng không thấy rõ nhưng lại bất ngờ thu hút ánh mắt của Phùng Tương.

Phùng Tương gác sang một bên, cuối cùng mở lời: "............. Sư đệ à, dáng vẻ này của cậu thật là không giống thái độ đang đi cầu xin giúp đỡ."

Mạnh Vũ Phồn hỏi: "Vậy, thái độ thế nào mới đúng chứ?"

"Tôi không cần cậu cầu xin." Phùng Tương đột nhiên giơ tay, chỉ về hướng bảng rổ bên cạnh, "Đấu bóng rổ với tôi đi. Chỉ hai người chúng ta, ngay tại nơi này. Tôi cho cậu nửa tiếng, tôi chỉ phòng thủ không tấn công, chỉ cần cậu có thể ghi được năm bàn thắng, tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của cậu."

..................

Sáu giờ tối, tại phòng họp lầu tám đài truyền hình Hoa Thành.

Đây là một phòng hội nghị cỡ trung bình, có sức chứa ba mươi người. Tại bàn dài của phòng hội nghị, tổ biên tập chương trình [Tâm Sự Đêm Khuya] cùng tổ quay phim, tổ hướng dẫn, tổ kỹ thuật, tổ hậu cần, ... tất cả đều tập trung tại đây lúc này.

Các tổ khác không thuộc quyền quản lý của chương trình [Tâm Sự Đêm Khuya], bọn họ chẳng qua chỉ là quan hệ hợp tác thông thường nhất, một ngày bọn họ phải phục vụ hai đến ba tiết mục, nào ngờ lại xúi quẩy như vậy, ngay ngày đầu năm mới lại có thể xảy ra sự cố này!

Phát thanh viên chính đang thì thầm bàn tán cùng thợ quay phim; tổ trưởng tổ kỹ thuật trong thì rất bình tĩnh, kỳ thực đang refresh máy tính bàn vô cùng cứng ngắc; tổ hậu cần thì vô cùng lo lắng, tiền lương bọn họ không cao, nên rất lo lắng nếu bị liên đới trách nhiệm.

Khi thời gian cuộc họp đang ngày càng đến gần, cả phòng hội nghị dần trở nên yên tĩnh, toàn bộ ánh mắt đổ dồn về bóng lưng cao, mảnh khảnh bên kia chiếc bàn dài.

Dương Tiếu vẫn còn đang mặc bộ âu phục nữ ngày hôm qua, đôi chân dài giấu trong ống quần rộng đang ngồi vắt chéo, đầu đang cúi xuống, không nhìn rõ biểu cảm, hai tay đang lướt trên bàn phím laptop nhanh như cắt.

Lưu Duyệt Nguyệt sáp lại gần, khẽ hỏi: "Chị Dương Tiếu, chị chưa thay quần áo sao...... không lẽ chị ở đài suốt đêm qua hay sao?"

"Ừm." Dương Tiếu nhìn đồng hồ, "Chị đã gần bốn mươi mấy tiếng không ngủ rồi. Nhiều việc quá nên không có thời gian về nhà."

"Vậy, có cần em giúp đỡ gì không ạ?" Lưu Duyệt Nguyệt sốt ruột hỏi.

"Thật sự là có một việc cần em giúp đỡ." Dương Tiếu bình tĩnh đóng laptop lại, quay lại nhìn cô ấy, "Hứa với chị, lúc cuộc họp kết thúc, đừng quên vỗ tay nhé."

"..............Hả?"

Không đợi Lưu Duyệt Nguyệt hỏi rõ câu này có ý gì thì cửa chính phòng hội nghị lại mở ra.

Ba vị lãnh đạo kênh và một thư ký bình tĩnh bước vào, theo sau bọn họ chính là Hoàng Lão Tà cúi đầu khom lưng xu nịnh và Miêu Mộng Sơ đang bưng một khay trà.

Lưu Duyệt Nguyệt trông thấy dáng vẻ a dua nịnh hót của hai người bọn họ, nói thầm: "Trông cứ như "chó giữ nhà".

"Không được nói như vậy." Dương Tiếu nhẹ giọng ngăn lại lời nói của Lưu Duyệt Nguyệt, "Bọn họ chỗ nào xứng để mà đem so sánh với chó được chứ? Chó là bạn của con người."

"...................."

Lưu Duyệt Nguyệt nhanh chóng che miệng lại, sợ sẽ cười phá lên thành tiếng mất.

Ba vị lãnh đạo ngồi ở đầu bàn hội nghị, Hoàng Lão Tà ngồi sau họ một ghế. Nếu theo đúng vị trí trong tổ chương trình, ngay sau Hoàng Lão Tà phải là Dương Tiếu và ả mặt dày mày dạn Miêu Mộng Sơ, nhưng ả ta lại tìm một chiếc ghế dựa và sáp lại ngồi cạnh Hoàng Lão Tà.

Dương Tiếu cũng mặc kệ ả ta.

Cuộc họp chính thức bắt đầu.

Tai nạn này xảy ra trong dịp năm mới, khi bắt kịp lưu lượng Internet cao nhất, thậm chí một lần đạt đến đỉnh điểm, lượng thảo luận trên mạng vẫn còn ở mức cao. Các vị lãnh đạo lớn của kênh cũng không còn lòng dạ ăn tết nữa, bọn họ khẩn trương mở cuộc điều tra nội bộ, sau đó mới có thể tiếp tục báo cáo lên nhà đài.

Vẻ mặt của giám đốc kênh tái nhợt, trước tiên bảo thư ký đọc lại phản hồi của dư luận trong hai ngày này, từ phản hồi trực tuyến đến khiếu nại trên đài, thư ký càng đọc, sắc mặt của giám đốc kênh lại càng khó coi.

Nếu như nói lúc vừa mới bắt đầu họp sắc mặt ông ấy giống như bị táo bón ba ngày thì khi nghe hết báo cáo về phản hồi của dư luận thì đã biến thành táo bón bảy ngày.

"Được rồi, đừng đọc nữa." Giám đốc kênh giơ tay cắt ngang bản báo cáo của thư ký, đưa mắt nhìn về phía Dương Tiếu, "Cô chính là Dương Tiếu à? Là biên đạo phụ trách chương trình [Tâm Sự Đêm Khuya] à?"

Dương Tiếu ngay lập tức đứng dậy: "Vâng, tôi là biên đạo của chương trình này, cũng là người điều hành trực tiếp."

Vị giám đốc kênh đã hơn năm mươi tuổi, ông ấy gần như đã dành hơn nửa cuộc đời từng bước từng bước leo lên vị trí giám đốc kênh: "Tôi hỏi cô, cô ở kênh của chúng ta, ở chương trình này bao lâu rồi?"

"Thưa giám đốc, đã được ba năm rồi ạ. Trước đây tôi ở bên kênh tin tức, sau đó chuyển đến tổ chương trình [Tâm Sự Đêm Khuya], là anh Ngô đưa tôi đến."

"Ba năm!" Vị giám đốc kênh lạnh nhạt nói, Đài truyền hình Hoa Thành trong ngành truyền hình truyền thông trong nước có địa vị gì chắc không cần tôi phải nói chứ? Bây giờ lúc ghi hình, tổ tiết mục lại gây ra chuyện ồn ào khó coi này, toàn bộ các nền tảng tương tác xã hội đều bị cư dân mạng công kích, cô nói cho tôi biết, cô định chịu trách nhiệm thế nào đây?"

"Thưa giám đốc, đây chính là lý do hôm nay tôi xin được trực tiếp gặp mặt để báo cáo." Dưới ánh mắt nghiêm trọng của giám đốc kênh, Dương Tiếu đứng thẳng dõng dạc, quang minh chính đại. Chỉ nghe cô nói một cách rõ ràng, "Theo như tôi điều tra được, tai nạn tại trường quay lần này quả thật phải có người chịu trách nhiệm --- --- Nhưng, đó không phải là tôi, mà là người đã bất chấp quy định của đài, vì tư lợi tám ngàn tệ đã dẫn fan cuồng vào trong trường quay, Miêu Mộng Sơ, cùng với sự bao che cô ta của nhà sản xuất Hoàng Lão Tà!"

Nếu đã chơi trò lật mặt nhau vậy thì cô sẽ từ từ xé lớp mặt nạ đó ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.