Chương trước
Chương sau
Edit: Sư tử biển

Beta: Hạc Hiên

Bà Mạnh đối với heo con nhà mình... Không đúng, mà là đối với người bạn gái thần bí của con trai mình cảm thấy vô cùng hứng thú, trong lòng có hàng tá vấn đề muốn hỏi, quả thực là so với việc tra hộ khẩu còn khắt khe hơn.

Nhưng mà bà hỏi rất nhiều, Mạnh Vũ Phồn lại trả lời rất ít.

“Đợi ba mẹ về nước, con nhất định sẽ dẫn cô ấy đến để ba mẹ xem mặt, còn bây giờ vẫn là để cô ấy giữ một chút thần bí đi.” Mạnh Vũ Phồn cố ý nâng cao sự hứng thú của mẹ cậu lên, “Tóm lại, cô ấy vô cùng tốt, đặc biệt tốt, giống như mẹ vậy, cũng là một nữ cường nhân trong sự nghiệp, hai người chắc chắn sẽ có rất nhiều tiếng nói chung.”

“Nữ cường nhân trong sự nghiệp?” Bà Mạnh vừa nghe xong lời miêu tả này, trong đầu tự động phác họa ra hình tượng một người con gái trẻ tuổi quả cảm tự tin, “Mẹ vẫn cho rằng con tìm được bạn gái cùng trường chứ. Nói như vậy, con bé đã đi làm rồi sao?”

“Vâng ạ, chị Tiếu Tiếu làm việc ở đài truyền hình.”

“Chị Tiếu Tiếu? Con bé lớn tuổi hơn con à?” Bà Mạnh vô cùng ngạc nhiên.

“Mẹ à, bây giờ chuyện tình chị em rất thường thấy mà.” Mạnh Vũ Phồn vội vàng nói, “Hơn nữa, chị Tiếu Tiếu đối với con rất tốt, thường xuyên mua quần áo, mua giày cho con, mời con ăn cơm.”


“... Con trai à, sao mẹ thấy có gì đó không đúng vậy.” Bà Mạnh buồn bực nói, “Con có thấy giống như con bé đang nuôi trai bao không cơ chứ.”

“...”

Không hổ danh là người làm mẹ, giác quan thứ sáu này thật sự là quá nhạy bén rồi.

Mạnh Vũ Phồn nhanh chóng chuyển chủ đề, cậu rất sợ mẹ mình sẽ hỏi hai người bọn họ làm sao mà quen nhau.

Hai mẹ con mải mê nói chuyện cho tới khi điện thoại nóng lên mới gác máy, Mạnh Vũ Phồn một mực nói Dương Tiếu đối với cậu rất ân cần dịu dàng, cậu dùng những từ lẻo mép ấy để miêu tả, nếu như để bản thân Dương Tiếu nghe thấy, chắc chắn phải xấu hổ đến nổ tung mất.

Gác máy xong, bà Mạnh lập tức đem chuyện con trai tìm được bạn gái, nói với ông Mạnh.

Ông Mạnh tuy rằng ngoài miệng to tiếng nói đoạn tuyệt quan hệ cha con, nhưng vừa nghe con trai có bạn gái, cơn giận trong lòng ông lập tức tan biến.

“Vậy cô gái đó là bạn học của nó à? Tên gì vậy? Người ở đâu thế?

“Cô gái đó không phải bạn học, đã đi làm rồi, lớn tuổi hơn con trai chúng ta, làm việc ở đài truyền hình, tên là Tiếu Tiếu.” Bà Mạnh nói, “Phồn Phồn cố tình ra vẻ thần bí, nó cũng không nói với tôi bất kỳ thông tin chi tiết nào cả, nói đợi sau khi chúng ta về nước, tận mắt xem... À, phải rồi, nó có nhắc tới, cô Tiếu Tiếu kia đang phụ trách một chương trình, gọi là [Tâm Sự Đêm Khuya].”

Ông Mạnh vỗ bàn, nóng lòng nói: “Vậy còn chờ gì nữa, bây giờ chúng ta xem chương trình đó đi!”

Quốc gia nơi họ đang sống không bắt được tín hiệu của đài truyền hình trong nước, nhưng bây giờ Internet phát triển, bọn họ có thể lên mạng xem.

Ngay sau đó, hai vợ chồng đã tìm thấy bản phát lại của chương trình trên trang Web chính thức của đài truyền hình Hoa Thành.

Bọn họ chọn ngẫu nhiên một tập, nhấn vào nút Play.

“ --Chào mừng đến với [Tâm Sự Đêm Khuya], tôi là bạn cũ của các bạn, người dẫn chương trình Vân Khiếu. Hôm nay chúng tôi đã mời đến đây một nghệ sĩ hài xuyên âm* nổi tiếng, anh ấy sẽ nói về ‘tâm sự đêm khuya’ của mình.”

* Hài xuyên âm hay “Xiangsheng” hay còn gọi là Crosstalk là một loại hình nghệ thuật biểu diễn truyền thống trong hài kịch Trung Quốc. Thường được thực hiện như một cuộc đối thoại giữa hai người biểu diễn hoặc có thể do một người độc diễn. Ngôn ngữ “Xiangsheng” giàu cách chơi chữ và nói bóng gió ẩn dụ, được truyền tải theo cách nói nhanh, đặc biệt theo phương ngữ Bắc Kinh. Nghệ sĩ trình diễn đôi khi còn hát, đọc rap Trung Quốc, chơi nhạc cụ. Nghệ sĩ nổi tiếng trong loại hình này có thể kể đến như Đức Cương và Vu Khiêm.

Trên màn hình, một nữ MC chừng bốn mươi tuổi, khí chất dịu dàng xuất hiện và mỉm cười trước ống kính. Phòng phát trực tiếp trang trí rất đơn giản, bốn phía là khán phòng hình tròn, ở giữa là một chiếc bàn thấp tròn, hai chiếc ghế sofa da thoải mái được đặt ở giữa trung tâm. Khoảng cách giữa người dẫn chương trình và khách mời được giữ ở một vị trí không gần nhưng cũng không xa, thỉnh thoảng sẽ có giao tiếp bằng ánh mắt.

Bởi vì chương trình được chiếu vào tiết mục đêm khuya, tổng thể bầu không khí của chương trình đều mang hơi hướng nhẹ nhàng. Câu hỏi của nữ MC đưa ra cũng không quá sắc bén, chỉ giống như hai người bạn cũ ngồi nói chuyện hơn, cô dẫn dắt khách mời mở lòng, dần dần đi vào bầu không khí trò chuyện.

Một tập chỉ kéo dài vỏn vẹn bốn mươi lăm phút ngắn ngủi, ba mẹ của Vũ Phồn chẳng mấy chốc đã xem xong.

Nhưng cho đến tận cuối chương trình, bọn họ cũng không nhìn thấy bóng dáng người thứ ba nào xuất hiện trên sân khấu cả.

“... Này là hết rồi hả?” Bà Mạnh vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn, “Chương trình rất hay, tôi cứ tưởng loại chương trình trò chuyện này sẽ rất buồn chán, không ngờ rằng nó lại thú vị như thế. Nhưng Tiếu Tiếu ở đâu chứ? Con dâu của tôi ở đâu vậy?”

“Đợi đã, ‘Tiếu Tiếu’ trong lời con trai nói, là chữ Tiếu nào?” Ông Mạnh dường như nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt khẩn trương hỏi.

“Thằng bé không nói.” Bà Mạnh nói, “Tôi chỉ nghe thằng bé gọi như vậy. Nhưng mà là con gái mà, nên tôi liền thầm nghĩ là Tiếu trong nụ cười. Sao thế ?”

“Mẹ nó à...” Ông Mạnh vẻ mặt nặng nề chỉ chỉ MC nữ trên màn hình, “Bà xem, liệu có phải là ‘Khiếu’* này không?”

* Trong tiếng Trung, Tiếu trong Dương Tiếu và Khiếu trong Vân Khiếu có cách đọc giống nhau là Xiào, đây là hiện tượng đồng âm khá phổ biến trong tiếng Trung. Ý nói, ba mẹ của Mạnh Vũ Phồn chỉ nghe Vũ Phồn gọi “Tiếu Tiếu” nhưng không rõ là “Tiếu” hay “Khiếu”.

Bà Mạnh: “...”

Ông Mạnh: “Bà xem, thằng bé nói, bạn gái lớn tuổi hơn nó, chi phí hàng ngày của nó đều là bạn gái chi trả, bạn gái có xe có nhà, còn tặng nó giày bóng rổ phiên bản giới hạn, hơn nữa còn luôn úp úp mở mở không chịu nói với bà tình hình thật sự của cô gái đó ――" Ông vỗ bàn, nói với giọng đầy nặng nề, "Cũng tại tôi cả! Tôi cắt chi phí sinh hoạt của nó, nên nó phải đi làm trai bao cho người ta!!"

...

“Hắt xì!”

Trong trường quay, người dẫn chương trình Vân Khiếu hắt hơi thành tiếng, quấn chặt chiếc áo khoác trên người.

Dương Tiếu thấy vậy, lập tức hai tay đưa cho cô ấy ly trà gừng, miệng thân thiết nói: “Vân lão sư à, cô vất vả rồi, cô uống chút trà gừng cho ấm cơ thể đi ạ.”

Mặc dù tên của Vân Khiếu nghe giống như tên một người đàn ông, nhưng ai đã từng gặp cô ấy đều sẽ bị cảm động bởi tính tình dịu dàng động lòng người của cô ấy mà tự giác hạ thấp âm thanh.

“Điều hòa trong trường quay luôn kém, không cần lo lắng như vậy đâu.” Vân Khiếu nhận lấy ly trà gừng, uống một ngụm nhỏ, sau đó xoa xoa ngón tay đông cứng của mình, cầm lên tờ kịch bản trước mặt. “Cô xem lại kịch bản phỏng vấn một lát, khách mời đã đến chưa?”

Hôm nay là ngày 1 tháng 1, lẽ ra cô ấy nên được thoải mái ở nhà vào dịp lễ năm mới, nhưng tổ chuyên mục thông báo phải ghi bổ sung thêm một tập, cô ấy ngay lập tức bỏ chồng bỏ con, vội vã đến Đài để ghi hình.

Cô ấy là một người dẫn chương trình vô cùng chuyên nghiệp, lúc trẻ là một hoa đán hàng đầu tại đài truyền hình. Tiếc là công việc quá bận, xương cốt vẫn luôn không được tốt. Sau khi kết hôn, không dễ dàng mới có con, vì thế cô ấy đã giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, chủ động chuyển đến kênh tống nghệ, trở thành một người dẫn chương trình của tiết mục đêm khuya.

“Đội trưởng Phùng đã tới rồi ạ.” Dương Tiếu báo cáo, “Anh ấy đang trang điểm, người đại diện của anh ấy nói phải kiểm tra lại bản thảo quy trình phỏng vấn một lần nữa, vì vậy thời gian ghi hình sẽ phải chậm lại một chút.”

"Vậy được, nếu như kịch bản có thay đổi, nhất định phải thông báo liền cho cô nhé." Trong nháy mắt Vân Khiếu đã xem xong toàn bộ câu hỏi trong kịch bản, liền cầm bút lên, viết viết vẽ vẽ trên giấy một chút. Loại chương trình trò chuyện này thử thách khả năng của người dẫn chương trình nhiều nhất, khả năng kiểm soát trường quay chỉ một chút thiếu sót, sẽ dẫn đến sai lệch hướng trò chuyện. Vì vậy mỗi lần trước khi phát sóng, MC đều phải rà soát cẩn thận kịch bản, nghĩ ra các hướng mà khách mời có thể trả lời. Có những chủ đề rất mơ hồ, cô ấy nhất định phải chuẩn bị kịch bản kỹ lưỡng. "Tiểu Dương, từ này có nghĩa là gì? Là danh từ riêng của giới bóng rổ bọn họ sao?"

“Chờ chút, để em xem ạ.” Dương Tiếu nhận lấy kịch bản, tìm thấy câu hỏi, “À, ý nghĩa của câu này là...”

Cô lập tức đứng lên giải thích.

Chỉ cần vừa bước vào trường quay, tinh thần của Dương Tiếu đã tập trung cao độ. Cô giống như phiến lá sắc bén nhất ẩn nấp trong bụi hoa, thoạt nhìn thì thật diễm lệ, thật ra từng phút giây đều trong trạng thái chiến đấu.

Không còn cách nào, ai bảo cô là một biên đạo chương trình kia chứ?

Thân là nhân vật chủ chốt của chương trình, mỗi lần trước khi chương trình phát sóng, cô luôn là người bận rộn nhất.

Chương trình của bọn cô chính thức bắt đầu ghi hình vào lúc hai giờ rưỡi, và biên đạo chương trình sẽ phải đến trường quay lúc mười hai giờ. Cô vừa chịu trách nhiệm điều phối ánh sáng và liên kết video với bộ phận kỹ thuật, vừa chịu trách nhiệm kết nối với trưởng nhóm, huy động bầu không khí trong trường quay; nhưng mà công việc chính của cô, là kiểm tra kịch bản với người dẫn chương trình và khách mời. Đợi đến khi bấm máy rồi, nếu có vấn đề gì xảy ra thì không có cách nào để điều chỉnh nó.

“Ở phía cô không vấn đề gì nữa rồi, bây giờ chỉ chờ phản hồi bên phía khách mời thôi.” Vân Khiếu khép kịch bản trong tay lại, hỏi cô, “Đúng rồi, cô nghe nói đội Hoa Thành bên kia có quy định, hầu như không cho phép cầu thủ đội bóng tiếp nhận phỏng vấn, làm sao em có thể thuyết phục được Phùng Tương vậy?”

Dương Tiếu hắng giọng, che giấu đi tất cả niềm tự hào rồi ngại ngùng nói: “Bạn trai của em là cầu thủ bóng rổ đội Hoa Thành. Em đi xem anh ấy thi đấu, Phùng Tương cũng ở đó, nhờ mối quan hệ này mà em mời được anh ấy đấy ạ.”

“À~” Vân Khiếu mỉm cười, “Cô nhớ ra rồi, có phải lần trước cậu ấy còn đến đón em tan ca không?”

“Cô giáo à, trí nhớ của cô thật tốt.”

“Em xem, người hôm nay chúng ta phỏng vấn chính là Phùng Tương, nói không chừng qua vài năm nữa, người ngồi đối diện với cô, biết đâu lại chính là bạn trai của em thì sao.”

Dương Tiếu vội vàng nói: “Cô đề cao anh ấy quá rồi. Anh ấy vẫn đang chơi ở giải CUBA, trình độ vẫn còn kém khá xa so với giải CBA ạ.”

“Khác biệt thế nào chứ?” Vân Khiếu bắt đầu chơi chữ, “Giữa CUBA và CBA không phải chỉ khác một chữ U thôi sao. Tuy là cô chưa gặp qua chàng trai đó, nhưng cô tin vào mắt nhìn người của em, có em bên cạnh cậu ấy, cái chữ U kia sớm hay muộn cũng có thể bỏ ra được thôi.”

“... Vậy em xin ghi nhận lời chúc của cô ạ.” Dương Tiếu có chút đỏ mặt, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Phía bên cô nếu không có vấn đề gì, em phải đi qua bên chỗ khách mời xem xem tình hình một chút ạ.”

“Ừ, em đi đi.” Vân Khiếu nhìn đồng hồ đeo tay, “Chúng ta dự định hai giờ rưỡi khai máy, sau khi quay xong còn có một chương trình khác nữa, nếu như không thể kết thúc đúng giờ, biên tập chương trình đó sẽ lại phàn nàn em cho xem.”

Dương Tiếu bỗng nhiên cảm thấy đau đầu.

Nhìn đài truyền hình rất lớn, nhưng trường quay thì luôn thiếu thốn. Cùng một trường quay thường được sắp xếp từ ba đến bốn chương trình từ sáng đến tối. Tổ biên tập bọn họ tranh giành trường quay, quả thật là giống như bác gái tranh giành khoai tây giá rẻ đặc biệt vậy, ai nấy đều muốn vào bên trong sớm, như vậy mới có thể đủ thời gian đặt đường dây, định vị, thay đổi trang phục.

Một tập của bọn cô kéo dài trong bốn mươi lăm phút, nhà đài quy định phải thu thập đủ tài liệu hội thoại trong vòng một tiếng rưỡi đồng hồ, nhưng trong thực tế, việc ghi hình thường được thực hiện trong khoảng hai tiếng đồng hồ. Hai tiếng đồng hồ này là thời gian ròng từ khi mở máy đến khi đóng máy, không bao gồm thời gian cho công tác chuẩn bị trước đó và thời gian hoàn thành công việc.

Nếu như họ kéo dài thời gian quá lâu, sẽ ảnh hưởng tới thời gian ghi hình của chương trình sau. Nếu họ gặp phải một tổ chương trình thực tế, đạo diễn sẽ gửi một email trực tiếp đến nhà đài, báo cáo rằng họ cố tình trì hoãn thời gian.

Trước đây, Dương Tiếu không phải là chưa nhận qua loại thư báo cáo này nhưng lúc đó, trời có sập xuống cũng có nhà sản xuất - anh Ngô đứng ra chống đỡ; bây giờ anh Ngô đi rồi, Hoàng Lão Tà chỉ mong sao xem được trò hay của cô, làm sao có thể đứng về phía cô được chứ?

Nhưng mà nói đến Hoàng Lão Tà...

Dương Tiếu nhìn xung quanh, kì lạ thật, cô vợ yêu Miêu Miêu của Hoàng Lão Tà chạy đi đâu mất rồi?”

Cô ngăn một người quay phim đi ngang qua, hỏi cậu ta: “Cậu có nhìn thấy một biên tập viên mới đến của tổ chúng tôi không?”

“Biên tập viên mới đến à?” Người quay phim kia gãi gãi đầu, nhớ lại nói, “Có phải là người để tóc ngố, hói trán, giọng ỏn a ỏn ẻn không?”

Dương Tiếu: “Đúng, đúng, đúng!”

Người quay phim chỉ ngón tay về phía hậu trường: “Tôi vừa nhìn thấy cô ấy, cô ấy đi về phòng hóa trang của khách mời, hình như là muốn xin chữ ký của Phùng Tương đó.”

Dương Tiếu: “...”

Điều này quả thật quá xấu hổ.

Làm việc ở Đài Truyền Hình, phải tránh "suy nghĩ nông cạn", cho dù cô ta có yêu thích một minh tinh như thế nào, có cuồng thần tượng thế nào đi chăng nữa, khi gặp họ ở nơi làm việc, tuyệt đối không thể biểu lộ ra bất cứ dấu hiệu nào của việc theo đuổi minh tinh. Bởi vì điều này cho thấy nhân viên phụ trách không có tinh thần chuyên nghiệp, cũng sẽ khiến khách mời cảm thấy xấu hổ.

Dương Tiếu thật không ngờ, đối với nguyên tắc đơn giản này, Miêu Mộng Sơ đã làm việc được bốn năm lại có thể không biết!! Cho dù ả ta mới từ trên sân khấu chuyển đến phía sau hậu trường, không hiểu rõ phép tắc của chương trình tống nghệ, nhưng mà trước khi ả ta làm chuyện này, không thể hỏi tiền bối có kinh nghiệm một chút hay sao?!

Miêu Mộng Sơ cũng không phải là chỉ mất mặt một mình, mà là làm cho toàn bộ tổ chương trình mất mặt!

Nghĩ đến đây, Dương Tiếu bèn nổi giận, lập tức bước trên giày cao gót hướng về phía phòng hóa trang của khách mời.

Đúng như dự đoán, ngay khi cô vừa bước vào hậu trường, liền nhìn thấy Miêu Mộng Sơ đang đứng trước mặt Phùng Tương với một dáng dấp ưỡn ẹo.

Chỉ nghe Miêu Mộng Sơ nói: “Đội trưởng Phùng, tôi đặc biệt thích xem các trận đấu bóng rổ, cũng đặc biệt sùng bái anh. Anh có thể chụp ảnh với tôi không?”

Khi ả ta nói, cặp mắt to Carslan kia liên tục nháy nháy mắt. Chiều cao của ả ta chỉ có một mét rưỡi, đứng phía trước Phùng Tương hai mét lẻ một, vừa vặn tới thắt lưng của anh ấy, tỉ lệ vóc dáng này, quả thực giống như cô bạn nhỏ nói chuyện với bề trên.

Đáng sợ nhất chính là, ả ta còn cố ý dùng âm thanh ỏng ẹo để nói chuyện.

Trời ạ.

Dương Tiếu chợt rùng mình ――ai cũng bảo phụ nữ được làm bằng nước, nhưng Miêu Mộng Sơ tiếp cận người này nhất định là làm trò.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.