Chương trước
Chương sau
Edit: Lim

Beta: Bánh bao không có nhân thịt

Ngày hai mươi lăm tháng mười hai là một ngày đặc biệt.

Đối với hàng ngàn hàng vạn người buôn bán mà nói, đây là đợt buôn bán lớn nhất cuối năm, trong hai ngày đó, có thể kiếm được một khoản tiền lớn; đối với vô số các đôi tình nhân trên thế giới mà nói, đây là ngày có thể thoải mái chi tiền cho những bữa tiệc, rồi tìm một khách sạn có không gian thoải mái để lăn lộn trên giường; mà đối với đội viên đội bóng rổ Đại học Hoa Thành mà nói, ngày này là ngày quan trọng trong đợt thi đấu cuối cùng của vòng loại C.U.B.A!

“Ngày quan trọng gì . . .” Bên trong sân bóng, Hoàng Hiểu Kha vừa hoàn thành nhiệm vụ ném rổ, vừa ủ rũ nói: “Thi đấu vòng loại là hình thức tính điểm xếp hạng, điểm của đội chúng ta đã sớm đủ vào vòng sau rồi! Ý tớ là, ở trận đấu cuối cùng chúng ta hoàn toàn có thể bảo tồn thể lực, chơi tùy ý cho đến khi kết thúc là được rồi! Dù là thắng hay thua, đội chúng ta cũng có thể lên hạng.”

Đề nghị của cậu ấy khiến cho không ít đội viên hùa theo.

C.U.B.A chia làm ba phần chủ yếu: thi đấu theo tỉnh, thi đấu theo khu vực và thi đấu toàn quốc. Cứ ba tháng cuối cùng mỗi năm đều tổ chức thi đấu vòng loại, hai đội đứng đầu của vòng loại được lên hạng, thi đấu theo khu vực cho năm sau, bốn đội mạnh nhất của vòng thi đấu theo khu vực được thăng hạng tham gia thi đấu toàn quốc . . . . . . Cả năm đều phải chơi bóng, chơi đến cuối cùng, người kiệt sức ngựa hết hơi, sức lực nhiều đến mấy đều không đủ dùng.

Hoàng Hiểu Kha vừa nói xong, phía sau họ liền vang lên tiếng mắng nghiêm khắc của huấn luyện viên Vũ: “Hoàng Hiểu Kha! Cậu lại ngứa người có phải không? Tùy ý cái gì, trận thi đấu là nơi để cậu tùy ý đúng không?

Hoàng Hiểu Kha sợ tới mức giật mình, bị trợ lý huấn luyện viên đưa ra ngoài, phạt chạy quanh sân bóng rổ năm mươi vòng.

Cậu ấy không dám phản kháng, ai bảo cậu ấy nói năng không suy nghĩ chứ.

“Được rồi, những người khác dừng lại, tập hợp!” Huấn luyện viên Vũ thổi còi, khiến cho mười mấy đội viên đều tập hợp lại, Hoàng Hiểu Kha cũng tiến lại gần, kết quả bị huấn luyện viên Vũ đá cho một cái vào mông, cậu ấy đành tiếp tục chạy.

Hoàng Hiểu Kha ai ui một tiếng, tiếp tục chạy quanh sân trong tiếng trêu cười của mọi người.

Mười bảy chàng trai cao trên dưới hai mét, ngẩng đẩu ưỡn ngực xếp thành hai hàng. Ánh mắt của huấn luyện viên Vũ nhìn “quân” của mình, vui mừng nói: “Đúng vậy, ngày mai là trận thi đấu vòng loại cuối cùng, cho dù chúng ta đã chiếm ưu thế trận đấu, nhưng tuyệt đối không thể buông lỏng! ―― Tiết lộ cho các cậu một tin, ngày mai có một nhân vật lớn đến đấy.”

“Nhân vật lớn?” “Nhân vật lớn nào ạ?”

Mười mấy cặp mắt nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều hiện hai chữ tò mò.

“Lẽ nào là . . .” Có người ngạc nhiên vui mừng kêu thành tiếng: “Lẽ nào là người tìm kiếm cầu thủ sao? ! !”

Người tìm kiếm cầu thủ, nghe danh là biết, chính là các tay thợ săn thông qua trận đấu phát hiện ra hạt giống ưu tú. Công việc của họ và việc tìm kiếm ngôi sao không khác biệt lắm, có điều việc tìm kiếm ngôi sao được đẩy mạnh trên mọi ngóc ngách thành phố, còn việc tìm kiếm cầu thủ thì lại thông qua các trận thi đấu.

“. . . Cậu đang nằm mơ đấy à?” Huấn luyện viên Vũ hừ một tiếng: “Một trận thi đấu dự tuyển khu vực nhỏ bé, các cậu cảm thấy người tìm kiếm cầu thủ sẽ tới sao?”

Đúng vậy, huấn luyện viên nói rất đúng. Người tìm kiếm cầu thủ rất ít khi xuất hiện ở trận thi đấu C.U.B.A, bình thường ở mấy trận đấu toàn quốc cuối cùng mới có thể thấy bóng dáng của họ.

“Huấn luyện viên, vậy thì ai mới là ‘nhân vật lớn’ vậy?” Đội trưởng Lưu Phương Châu nói ra câu hỏi trong lòng mọi người.

“Người này không chỉ là nhân vật lớn, mà còn là nhân vật lớn có quan hệ mật thiết với các cậu.” Huấn luyện viên Vũ hiếm khi có nét mặt tươi cười như vậy, chiếc còi màu bạc ở trước ngực phát sáng, ông ấy không hề thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói ra đáp án: “―― Là Phùng Tương.”

“Cái gì? ! Phùng Tương sẽ tới sao?”

“Là đội trưởng Phùng!”

“Ôi trời ơi, là Phùng sư huynh thật sao! ! !”

Phùng Tương chính là cầu thủ ngôi sao trưởng thành từ Đại học Hoa Thành bọn họ. Mỗi năm lựa chọn những cầu thủ trẻ tuổi ưu tú để giới thiệu cầu thủ ngôi sao tham gia C.B.A vốn dĩ không nhiều, có thể chân chính bước vào câu lạc bộ lớn, tham gia trận thi đấu đẳng cấp lại càng ít, một năm đếm không tới ba người. Phùng Tương quả thực là nam chính xóa bỏ vướng mắc mở đầu truyền thuyết, còn chưa tốt nghiệp chính quy đã được người tìm kiếm cầu thủ nhìn trúng, có được thân phận cao quý khi là người ưu tú nhất vào đội bóng rổ nam Hoa Thành, hiệu lực năm năm, nắm trong tay hai năm danh hiệu MVP!

Nói không khoa trương chút nào, Phùng Tương là thần tượng của tất cả đội viên đội bóng rổ Đại học Hoa Thành, việc các chàng trai đuổi theo thần tượng, so với các cô gái còn khoa trương hơn.

Lông mày bên trái của Phùng Tương có một vết sẹo rất rõ, chia lông mày của anh ấy thành hai phần, càng tôn lên vẻ ngang ngược liều lĩnh của anh ấy. Nghe nói, anh ấy từng ở ngoài sân bóng lấy một chọi hai, đánh cho đối thủ thất bại thảm hại, kết quả tan cuộc bị đám người vây đánh, để lại một vết sẹo trên lông mày anh ấy.

Hoàng Hiểu Kha đã chuẩn bị sẵn kế hoạch rồi, vì để chào đón thần tượng đến, ngày mai cậu ấy sẽ cạo trụi phần giữa lông mày! !

Cậu ấy vừa nói ra kế hoạch đó, lập tức bị Lưu Phương Châu không chút tình người chê cười: “Đồ fan não tàn nhà cậu, theo đuổi thần tượng đến tận mức này, cậu tưởng rằng cạo lông mày thì có thể đến gần thần tượng hơn sao?”

Hoàng Hiểu Kha xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, lớn tiếng nói: “Tôi cạo của tôi, tôi cam tâm tình nguyện!”

Đội viên đội bóng cười vang, cả đội bóng rổ đều tràn đầy sự náo nhiệt không ngừng, mỗi người đều đã xốc lại tinh thần, chuẩn bị chào đón thần tượng đến.

Nhưng mà, trong khi mọi người bàn tán sôi nổi, duy có một người tâm sự ngổn ngang, ngay cả nét cười trên mặt cũng nhạt nhẽo, thẫn thờ gật đầu, vỗ tay theo mọi người, rõ ràng tâm tư đang ở chỗ khác.

Người này, chính là Mạnh Vũ Phồn.

“Cậu làm sao vậy?” Từ Đông – người đồng đội đứng cạnh Mạnh Vũ Phồn để ý thấy cậu không tập trung tinh thần, Từ Đông do dự một chút, hạ giọng hỏi: “Trong lòng không vui sao?”

“Hả? . . . . . . À, không phải, tớ đang nghĩ việc khác.” Mạnh Vũ Phồn lắc đầu qua loa, ôm quả bóng đi tới phía dưới rổ.

Từ Đông đi theo hỏi: “Gần đây cậu không chuyên tâm chút nào cả, cậu tưởng rằng huấn luyện viên Vũ và mấy vị huấn luyện viên khác không phát hiện ra sao?”


“. . .”

“Rốt cuộc sao vậy?” Từ Đông hỏi: “Cậu ra sân thi đấu chỉ ném vào rổ được mấy quả, mới được nửa trận huấn luyện viên trực tiếp thay cậu ra sân rồi. Cậu lại ngây ngốc như thế này nữa, những trận đấu sau cậu làm thế nào?”

Mạnh Vũ Phồn cố chấp không chịu nói.

Từ Đông thấy cậu như nước đổ đầu vịt, cũng chẳng muốn vòng vo với cậu. Cậu ấy giơ tay phải chỉ sang cổ tay trái, khoa chân múa tay một vòng, hỏi Mạnh Vũ Phồn: “Là vì chuyện này đúng không?”

Mạnh Vũ Phồn kinh ngạc, buột miệng thốt ra: “Sao cậu biết?”

“Mọi người trong đội đều biết rồi.” Từ Đông bất đắc dĩ nói: “Trước đây không lâu cậu có đeo sợi dây cột tóc, ngay cả khi đi tắm hay sau khi tập luyện xong cũng không tháo ra, cả ngày đều đeo; đột nhiên có một ngày, trên cổ tay cậu không thấy nữa. Mọi người đều nghi ngờ là cậu chia tay rồi, nhưng sợ kích động cậu, không dám trực tiếp hỏi cậu.” Cậu ấy hạ giọng nói: “Cậu và Dương Tiếu . . . . . .”

“―― Bọn tớ không chia tay.” Mạnh Vũ Phồn lập tức ngắt lời Từ Đông: “Bọn tớ lúc đó . . . . . . quả thật có chút vấn đề, nhưng bọn tớ tuyệt đối không thể chia tay.”

Cậu nói mấy từ “tuyệt đối không thể” rất nhấn mạnh, nhưng càng chắc chắn như vậy, Từ Đông càng nghi ngờ hai người đã đứng bên cạnh vách núi.

Tình yêu chị em đã khó khăn, nhất là hai người họ, một người đã đi làm, một người còn đang trên ghế nhà trường, bất đồng quan điểm sẽ càng nhiều. Nếu như buông một câu “mệt rồi”, vậy thì đoạn tình cảm này có thể sẽ tan vỡ.

Cậu mạnh miệng như vậy, Từ Đông cũng không còn gì để nói nữa, cậu ấy chỉ vỗ vỗ vai cậu, trong lòng thầm chúc cho tình cảm của Mạnh Vũ Phồn tốt đẹp.

Sau khi Từ Đông đi rồi, Mạnh Vũ Phồn buông thõng người phía trước rổ, cả người cứng nhắc đứng ở trên vạch ném ba điểm, ném từng quả từng quả vào rổ. Trong lòng cậu có tạp niệm, nghĩ ngợi lung tung, vì vậy những pha bóng ném ra cũng không chuẩn xác.

Ném xong năm mươi quả thì ném chính xác vào rổ không quá hai mươi phần trăm ―― mà bình thường cậu ném bóng từ đường ném bóng ba điểm tỷ lệ trúng rổ rất cao, chí ít cũng trên sáu mươi phần trăm.

Cậu thật sự là quá kém, quá kém, quá kém.

Chàng trai nhìn những quả bóng rổ màu cam lăn lộn xộn trên sân bóng, có một sự chán nản sâu sắc dâng lên.

Hiện tại ngay cả bảng rổ cậu cũng không ném trúng, làm sao mà trúng được trái tim của Dương Tiếu.

. . . . . .

Mặt trời mọc rồi lại lặn, mặt trăng tròn rồi lại khuyết chả mấy chốc đã tới ngày thi đấu.

Trận thi đấu này diễn ra vào buổi chiều, các đội viên trong đội và huấn luyện viên Vũ giao hẹn, sau khi hết trận họ sẽ không đi liên hoan, không đi hát, cũng không cùng đi xe bus về trường nghỉ ngơi ―― Bọn họ đã hẹn trước với bạn gái cùng nhau mừng đêm Giáng Sinh!

Huấn luyện viên Vũ dở khóc dở cười, ông ấy nhìn mười mấy chàng trai ở trước mặt, cảm thấy giống như đang nhìn mười mấy con heo chuẩn bị ăn cải trắng.

Huấn luyện viên Vũ hỏi: “Được rồi, các cậu đã tự có sắp xếp, vậy tôi miễn cưỡng theo thôi.” Ông ấy đột nhiên nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “. . . Ai trong các cậu giải thích cho tôi, sao lông mày các cậu lại như vậy?”

Cũng không biết đám nhóc này đang làm hành động gì, hơn một nửa đều cạo một vạch ở lông mày bên trái! Vốn dĩ lông mày đang thẳng không lộn xộn, lại tách ra ở giữa, biến thành hình dạng một vết sẹo kỳ quái.

Hoàng Hiểu Kha che lông mày theo bản năng, nhìn về phía Lưu Phương Châu cũng đang che lông mày như mình.

Hoàng Hiểu Kha nháy mắt ra hiệu: “Đội trưởng, sao trùng hợp thế?”

Lưu Phương Châu ho khan một tiếng: “Hả… trùng… cái gì chứ.”

Hoàng Hiểu Kha tấm tắc: Nhìn không ra sự “‘Trùng hợp” này đấy, đây rõ ràng là ‘rất hưởng ứng” đúng không?”

Huấn luyện viên Vũ nhìn đám học trò não tàn theo đuổi thần tượng, cảm thấy mặt mũi của mình đều bị mất hết. Ông ấy nhìn đi nhìn lại, chỉ có Mạnh Vũ Phồn làm ông bớt lo: Lông mày của Mạnh Vũ Phồn đẹp như thế, không đứt, không bị cạo, cũng không thiếu.

“Mạnh Vũ Phồn rất chín chắn.” Huấn luyện viên Vũ ra sức vỗ vào vai của cậu, khen ngợi cậu: “Biết Phùng Tương tới xem trận đấu, còn có thể bình tĩnh được như vậy, không tồi! !”

Mạnh Vũ Phồn vẫn như đang ở cõi thần tiên xa xôi, tới lúc này mới “thức tỉnh” trở lại, ngỡ ngàng a một tiếng: “. . . sao ạ, Phùng sư huynh sẽ tới ạ?”

Huấn luyện viên Vũ: “. . .”

Được rồi, ông ấy còn tưởng rằng Mạnh Vũ Phồn là người đỡ lo nhất, bây giờ xem ra, cậu rõ ràng là người đáng lo nhất!

Trận thi đấu này, Đại học Hoa Thành có được lợi thế sân nhà. Phùng Tương đích thân tới xem, ngoài cổ vũ bọn họ ra, còn có mục đích khác là về trường cũ thăm các thầy cô giáo và huấn luyện viên đã từng dạy anh ấy.

Phùng Tương là cầu thủ ngôi sao nổi tiếng trong giới C.B.A, mùa thi đấu trước đã đại diện dẫn dắt đội Hoa Thành giành được quán quân C.B.A. Phong cách chơi bóng của anh ấy rõ ràng dứt khoát, đối nhân xử thế hào phóng không chịu gò bó, có sức thu hút mãnh liệt với fan. Có người hâm mộ nhanh nhạy tin tức biết việc anh ấy quay về trường cũ xem thi đấu, liền đến sân bóng từ rất sớm, cầm trong tay vé giá cao mua từ những kẻ đầu cơ trục lợi do không thể chờ đợi, muốn gặp thần tượng một lần.

Dương Tiếu cầm một chiếc vé màu vàng nhạt, chen chúc trong đoàn người, bên tai nghe thấy toàn những lời bàn tán về Phùng Tương. Dương Tiếu không chỉ biết chiều cao, cân nặng, size quần áo thi đấu, tỷ lệ ném bóng trúng rổ của Phùng Tương, mà còn biết trước đây anh ấy có mấy người bạn gái, bây giờ đang độc thân. . .

Những thông tin này là do những cô gái đại học năm hai chưa lớn ở phía sau Dương Tiếu chia sẻ. Các cô gái từ đầu đến chân trang bị đầy đủ, đeo khẩu trang, trên lưng đeo túi đựng máy ảnh rất to, cách ăn mặc này vừa nhìn một cái liền biết là “trạm tỷ”.

Không hổ là “Vận động viên nổi tiếng”, với tình thế này, không khác mấy so với tiểu thịt tươi trong giới giải trí.

Một trạm tỷ trong số đó để ý thấy tấm vé màu vàng nhạt trong tay Dương Tiếu, ánh mắt sáng lên, lập tức đi tới bắt chuyện.

“Chị ơi, tấm vé chị cầm là vé nội bộ à?”

“. . . Hả?” Dương Tiếu không hiểu, chỉ nghe chương trình âm nhạc có vé nội bộ, sao mà xem thi đấu bóng rổ cũng có vé nội bộ?

Vốn dĩ, khán giả đến xem trận thi đấu này rất đông, đặc biệt đặt ra “chỗ ngồi của nhân viên nội bộ”, các đội viên mỗi người đều có ba vé, mời người thân, bạn bè, người yêu. Nghe nói, khi Phùng Tương đến sẽ ngồi khu vực này.

Vé nội bộ được rao giá rất cao, nhưng vẫn không có ai bán, ai lại đem vé được đích thân cầu thủ tặng bán qua tay cho người khác chứ?

Trạm tỷ hâm mộ hỏi: “Chị ơi, vé của chị là ai tặng cho chị vậy ạ?”

Dương Tiếu mỉm cười đáp lại: “Bạn trai của chị.”

Bốn chữ này được Dương Tiếu nói ra một cách tự nhiên, lúc nói ra véo von vang dội, mang theo sự tự hào và kiêu hãnh mà bản thân cô không phát hiện ra.

Không đợi bản thân cô nhận ra phần cảm xúc này, đám người phía sau đột nhiên truyền tới một trận xôn xao.

Từ rất xa, một chàng trai cao ráo hiên ngang đi tới. Anh ấy mặc một chiếc áo khoác lông vũ dài rộng thùng thình, khóa kéo mở rộng, để lộ ra thân thể cường tráng trong bộ quần áo thể thao ôm sát. Anh ấy không đội mũ lưỡi trai, cũng không đeo khẩu trang, kính râm hay bất cứ thứ gì có thể che bớt lại khuôn mặt, cứ thản nhiên để lộ bản thân giữa ánh mắt của tất cả công chúng như vậy.

Anh ấy rất cao, cao hơn người bình thường rất nhiều. Anh ấy từng bước từng bước đến gần, đám người giống như là nước biển bị tách làm đôi, tự động đứng thành hai hàng.

―― Là Phùng Tương.

“Các bạn, lại gặp nhau rồi.” Ngữ khí anh ấy rất quen, không giống như là nói chuyện với fan, ngược lại giống như là chào hỏi bạn bè quen biết nhiều năm. Anh ấy nghiêng đầu một cái, cằm nâng lên hướng về phía sân bóng: “Tôi đi trước đây, chúng ta gặp nhau bên trong nhé.”

Dứt lời, dưới sự hộ tống của nhân viên bảo an, cất bước rời đi theo lối VIP.

Bởi vì đám người rất chen chúc, khoảng cách giữa anh ấy và Dương Tiếu rất gần, cho dù chỉ là gặp thoáng qua, mùi vị cơ bắp nam tính mạnh mẽ như rồng nước cổ đại trên người anh ấy vẫn nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh.

Cũng trong nháy mắt đó, ánh mắt của Phùng Tương vừa may quét qua cả người Dương Tiếu, bốn mắt nhìn nhau chỉ vỏn vẹn mấy giây ngắn ngủi, chàng trai hướng về phía cô khẽ mỉm cười.

. . . . . . Dương Tiếu cuối cùng đã hiểu vì sao Phùng Tương trở thành “Vận động viên nổi tiếng” rồi.

Bởi vì, anh ấy thật sự rất có mị lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.