Còn chín mươi giây cuối cùng, là chín mươi giây định mệnh chứa đầy phép màu kì tích.
Đây là cơ hội thay người cuối cùng trong tay huấn luyện viên Vũ, ông trao cơ hội quý giá này cho Mạnh Vũ Phồn, mà Mạnh Vũ Phồn quả thật đã không phụ sự kỳ vọng của ông.
Vừa vào sân, chàng tiền đạo xuất sắc này đã nắm vững nhịp điệu tấn công của trận đấu trong lòng bàn tay, với tốc độ tấn công nhanh như chớp, cậu nhanh chóng tiếp cận bảng rổ.
Ở phía trước, cầu thủ đội đối phương theo sát bên người cậu, muốn giở trò cũ, muốn làm cho cậu bị phạm lỗi. Thế nhưng lúc Mạnh Vũ Phồn nhảy lên đã chuyền bóng cho đồng đội.
Một động tác giả tuyệt vời như vậy đã đánh lừa được tất cả mọi người. Quả bóng bay qua khe hở đến tay người đồng đội đang đợi bên cạnh.
Người đồng đội theo sát cậu đón được đường chuyền lập tức nhảy lên, động tác ném dứt khoát -- bóng vào rổ!
Quả bóng này lập tức cắt được khoảng cách hai điểm, bây giờ Đại học Truyền thông chỉ hơn bọn họ một điểm mà thôi! ! !
Trên khán đài, sinh viên của Đại học Truyền thông thốt ra hết tiếng tiếc nuối này đến tiếng tiếc nuối khác, thậm chí có vài người hâm mộ đã nói ra những câu chửi mắng người hết sức khó nghe.
Mà ngồi đối diện bọn họ là đội cổ vũ của Đại học Hoa Thành, trên mặt mỗi người đều là nụ cười rạng rỡ, lá cờ của trường trong tay họ không ngừng vẫy, bắt đầu hô vang những câu khẩu hiệu động viên tinh thần cho đồng đội của mình.
Tốc độ tấn công nhanh làm cho tóc của Mạnh Vũ Phồn bị mồ hôi làm ướt nhẹp, cậu vén vạt áo lên lau loạn trên mặt, cơ bụng tám múi lập tức lòi ra, ánh đèn chiếu vào làn da màu lúa mạch chỉ trong một giây liền bến mất trong tầm mắt của mọi người.
Mạnh Vũ Phồn có thể thắng trận đấu này, Dương Tiếu là người vui mừng hơn ai hết, chó con nhà mình ở trên sân bóng đạt được thành tựu xuất sắc, thân làm chủ nhân như cô đương nhiên là vinh dự rồi!
Nhưng lúc cô chuyển tầm mắt về phía khu huấn luyện, thì thấy huấn luyện viên Vũ đang cau mày, rõ ràng bọn họ cách khoảng cách chiến thắng chỉ còn một bước nữa thôi, nhưng nét mặt của ông vẫn rất căng thẳng.
“Này là sao nhỉ?” Dương Tiếu nhỏ giọng hỏi chàng trai ngồi xem bên cạnh.
Chàng trai này lén nhìn Dương Tiếu nãy giờ, khi thấy cô chủ động hỏi thì có chút xấu hổ, mặt đỏ lên, hoảng hốt nói: “Cô xem, mặc dù điểm số chỉ cách biệt một chút, nhưng thời gian trận đấu cũng không còn lại bao nhiêu nữa…”
Cũng đúng, đồng hồ hiển thị thời gian trên tường chỉ rõ, trận thi đấu chỉ còn lại ba mươi giây cuối cùng nữa là kết thúc rồi.
Một ngày có bao nhiêu lần ba mươi giây? Lúc bình thường chỉ sợ vươn vai cái cũng chưa xong, nhưng mà ở trận thi đấu này, ba mươi giây này kéo dài giống như ba mươi năm vậy.
Mặc dù Dương Tiếu không hiểu bóng rổ, nhưng đến một người ngoại đạo như cô cũng nhìn ra được, bầu không khí của trận thi đấu này đã thay đổi rồi.
Đại học Truyền thông đã thay đổi chiến thuật, bọn họ không tấn công nữa mà tất cả mọi người đều tập trung phòng ngự, bảo vệ bảng rổ kiên cố.
Đối với bọn họ mà nói, bọn họ đang chiếm thế thượng phong, chỉ cần bọn họ bảo toàn tỉ số thì chiến thắng chắc chắn sẽ thuộc về bọn họ.
Mấy lần Đại học Hoa Thành tấn công đều bị cản phá, có một lần trung vệ dẫn bóng đến được dưới rổ rồi nhưng lại không có cách nào để thực hiện ném rổ, chỉ đành đưa tay ra, kết quả hiển nhiên là bị tiền đạo đối phương cản phá thành công.
Bóng dội ngược trở về, qua bao nhiêu đường chuyền, cuối cùng đến tay Mạnh Vũ phồn.
Mà lúc này, thời gian hiển thị trên đồng hồ chỉ còn ba giây. Xe tăng lớn kia đang nhìn chằm chằm Mạnh Vũ Phồn, khoảng cách giữa Mạnh Vũ Phồn và cậu ta không quá ba mươi centimet, với khoảng cách nhỏ hẹp như thế, cho dù Mạnh Vũ Phồn có thực hiện quả ném ba điểm, ước chừng chưa kịp đưa tay lên đã bị đối phương cản phá rồi!
Khoảng cách giữa bọn họ gần như vậy, Mạnh Vũ Phồn có thể nhìn rõ từng biểu cảm trên mặt của đối thủ, chỉ nhìn thấy trên mặt xe tăng nở ra nụ cười đắc thắng.
Trong chớp mắt, Mạnh Vũ Phồn đột nhiên đổ người về phía trước nhưng bóng trong tay cậu lại chưa rời tay mà cậu chuyển sang động tác dẫn bóng qua hai chân, đây là một cú rê bóng đầy mạnh mẽ.
Sau đó cậu theo lực quán tính nhảy về sau một bước, vậy là cậu có thể mở ra khoảng cách một mét so với xe tăng. Vốn dĩ đây là một kế hoạch tấn công, từ lúc ban đầu cậu đã không có ý định đột phá qua vòng vây của đối thủ cao hơn hai mét này, mà là một mánh khóe mà thôi.
Cùng với việc kéo giãn khoảng cách, Mạnh Vũ Phồn nhảy lên, duỗi tay ra ―― thực hiện một cú ném ba điểm! ! !
Cũng vào lúc đó, điểm số trên bảng điểm đã nhảy ra con số mới ―― 101:99! !
Đây hoàn toàn là ba điểm đặt cược hoàn hảo, nếu như Mạnh Vũ Phồn do dự thêm một giây nữa, nếu như tay cậu run một chút, nếu như... nhưng mà không có nếu như. Vào lúc trước khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, Mạnh Vũ Phồn đã lùi về sau và thực hiện thành công cú ném ba điểm này.
Chín mươi giây chấn động lòng người, thành tích thi đấu đã hoàn toàn đảo ngược.
Đội Đại học Truyền thông vốn có ưu thế sân nhà, với gần hai nghìn khán giả cổ vũ, thế nhưng họ đã đánh mất chiến thắng vào phút chót. Vì để cổ vũ ủng hộ bọn họ, khán giả đã hò hét đến khàn cả giọng, bọn họ tận mắt chứng kiến đội bóng mà mình hâm mộ thất bại, cảm giác này quả thật là không dễ chịu chút nào.
Trong chốc lát, cả khán đài tràn ngập không khí chán nản, có một số fan hâm mộ nữ thậm chí không nhịn được đã khóc thành tiếng.
Nhưng mà, thi đấu thể thao chính là khắc nghiệt như vậy, có lúc thắng và cũng có lúc sẽ thua.
Trên sân thi đấu, những chàng trai trẻ của Đại học Hoa Thành đều vui mừng phát điên lên được, những vận động viên dự bị đang ngồi trên băng ghế cũng ùa ra sân như bầy ong vỡ tổ, bọ họ vây xung quanh Mạnh Vũ Phồn, người này nắm tóc, người kia huých tay, y như đang vui mừng đón năm mới vậy. Đến cả Lưu Phương Châu bị thương trước đó, chân bước tập tễnh cũng được huấn luyện viên dìu ra chung vui với mọi người, mười hai chàng trai la hét ầm ĩ, lúc này bọn họ không quan tâm giọng nói của mình to hay nhỏ, lớn tiếng đến nỗi trần của nhà thi đấu cũng muốn vỡ ra.
Mạnh Vũ Phồn là công thần của trận thi đấu này, cậu bị tất cả các đội viên bao vây ở bên trong. Mọi người cười, cậu cũng cười theo mọi người, cứ cười như vậy, đột nhiên cậu quay đầu xuyên qua khe hở giữa mọi người, nhìn về phía cô gái trên khán đài.
―― Thật trùng hợp, Dương Tiếu vậy mà cũng đang nhìn cậu.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau nóng như ngọn lửa, Mạnh Vũ Phồn nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lỗ tai cậu bắt đầu đỏ lên.
Trong lòng cậu im lặng nghĩ: Cậu thắng trận đấu này có làm cho chị Dương Tiếu cảm thấy tự hào không?
Vào lúc các chàng trai Đại học Hoa Thành đang ăn mừng chiến thắng, xe tăng của Đại học Truyền thông đen mặt đi tới, rõ ràng bọn họ đã thua, thế nhưng vẫn mở miệng nói ra những câu khó nghe.
“Các người đừng đắc ý quá sớm, đây mới chỉ là trận đấu vòng tròn mà thôi!” Xe tăng nói, “Các người hãy đợi đấy, đợi đến cuộc thi đấu toàn quốc bắt đầu, chúng ta sẽ còn gặp nhau trên sân đấu nữa! Lần sau chúng tôi sẽ không thua như hôm nay đâu.”
Nói xong, cậu ta liền tiêu sái bước đi.
Mạnh Vũ Phồn nghi ngờ nhìn theo bóng dáng cậu ta, lẩm bẩm nói: “... Vị bạn học đó, có phải rất thích đội Houston Rockets không?”
Hoàng Hiểu Kha ngạc nhiên nói: “Hả? Sao cậu biết? Tớ nghe nói cậu ta cực kì thích Houston Rockets , đến cả mật khẩu màn hình máy tính cũng là James Harden đấy.”
“Không phải đội Houston Rocket đó.” Mạnh Vũ Phồn nói ra ý của cậu, “Là một bộ phim hoạt hình, một đôi nam nữ của đội Rocket và một con Nyasu chỉ biết nói.”
Hoàng Hiểu Kha: “...hả?”
“Mỗi lần đội Rocket bị Pikachu phóng điện trúng đều để lại một câu, ‘Chúng tôi sẽ quay lại’, ‘Lần sau chúng tôi sẽ thắng!’ thế nhưng đây hoàn toàn là nói dóc, bọn họ từ đầu đến cuối cũng chẳng thắng trận nào.”
Hoàng Hiểu Kha: “Phồn Tử, tớ cuối cùng cũng hiểu vì sao lại có câu nói, ‘đừng trêu chọc người thành thật’ rồi, công lực châm biếm người khác của cậu quả thật cao quá rồi!”
...
Sau khi trận đấu kết thúc, hai đội thậm chí còn không bắt tay giao hữu, ai nấy đều đi về phía phòng thay đồ của mình.
Bọn họ là đội thắng cuộc nên trong phòng thay đồ tràn ngập tiếng cười, biểu cảm của huấn luyện viên Vũ rất hào phóng, ông ấy liên lạc với trường học xin một chút kinh phí, mấy hôm nữa dẫn mọi người đi ăn một bữa thịt nướng no say. Không cần biết có thi đấu hay không, chỉ cần là thành viên của đội đều có thể đi.
Quyết định này của ông ấy dẫn tới lên một tràng vỗ tay tán thưởng.
Có một chàng hậu vệ dự bị, dáng dấp như học sinh tiểu học, giơ tay lên, lớn tiếng hỏi: “Huấn luyện viên, có thể dẫn người nhà theo không ạ?”
Huấn luyện viên Vũ nói: “Vậy còn phải xem là người nhà như thế nào nữa? Nếu như cậu dẫn ba hoặc anh trai đến thì không được, mấy người các cậu ai nấy đều cao to, tôi sợ các cậu ăn hết tiền của chúng ta mất.”
Mọi người cười vang cả phòng.
Anh chàng hậu vệ ngượng ngùng nói: “Là bạn gái của em ạ.”
Huấn luyện viên Vũ giả vờ suy nghĩ một lát, để mọi người thêm hứng thú rồi mới nói: “Được thôi, ai có bạn gái thì dẫn đi, ai chưa có bạn gái thì tôi cho các cậu trong vòng ba ngày tìm một cô bạn gái, cuối tuần liên hoan, một người cũng không được vắng đấy!”
“Huấn luyện viên vạn tuế!” “Huấn luyện viên là tốt nhất! ! !” “Ai có chị gái, em gái giới thiệu cho tớ với, dạo này tớ đang độc thân.” “Huấn luyện viên, nếu như em tìm không được bạn gái thì có thể dẫn bạn gái của người khác đi không?”
Tất cả mọi người đều chìm trong bầu không khí vui vẻ, bắt đầu thảo luận buổi liên hoan sắp tới phải để bạn gái mình ăn diện như thế nào, chỉ có Mạnh Vũ Phồn buồn hiu không hé miệng, yên lặng cởi đồng phục của đội ra rồi mặc bộ đồ của mình lên.
Dẫn bạn gái đến tham gia bữa liên hoan sao?... Loại chuyện này, không cần nghĩ cũng biết chị Tiếu Tiếu chắc chắn sẽ không đồng ý rồi.
...
Chiếc xe buýt đón bọn họ dừng lại trước cổng trường, mọi người thu dọn xong đồ đạc của mình liền ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra khỏi sân vận động. Động tác của Mạnh Vũ Phồn có chút chậm chạp, cậu đi ra sau cùng, cách mọi người một quãng.
Cậu cầm điện thoại, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Dương Tiếu.
Vũ Quá Thiên Tình: “Chị Tiếu Tiếu, cảm ơn đã chị đến xem tôi thi đấu.”
Vũ Quá Thiên Tình: “Không phụ sự mong đợi của mọi người [nắm tay] [nắm tay], chúng tôi đã xuất sắc giành chiến thắng trận đấu này.”
Cậu tiếp tục đánh chữ, nhưng dòng chữ “Trận đấu tới chị có đến nữa không” bất luận thế nào cũng không dám gửi đi.
Ngay lúc cậu đang chần chừ, tin nhắn của Dương Tiếu gửi đến.
Lol: “Cậu thay đồ xong chưa?”
Vũ Quá Thiên Tình: “Ừ, thay xong rồi, huấn luyện viên bảo chúng tôi ra cửa tập trung.”
Lol: “Cậu đừng đi tập trung nữa.”
Mạnh Vũ Phồn nhìn chằm chằm dòng chữ ngắn ngủn, nghi ngờ la lên một tiếng “Hả?”
Không đi tập trung, thế cậu đi đâu chứ?
Như thể trả lời cho câu hỏi của cậu, phía sau vang lên một giọng nói.
“―― Mạnh Vũ Phồn, bỏ trốn với tôi đi.”
Mạnh Vũ Phồn kinh ngạc xoay người, chỉ nhìn thấy phía sau cây lớn ven đường, Dương Tiếu tay cầm bó hoa, nở nụ cười rạng rỡ.
Không biết cô đã đợi bao lâu rồi mới có thể nhìn thấy Mạnh Vũ Phồn, để khi cậu vừa đi ra khỏi sân vận động liền xuất hiện trước mặt cậu.
Cô bước nhanh đến chỗ cậu, áo khoác ngoài bằng nỉ màu đỏ của lá phong mà cô mặc ôm trọn lấy cơ thể cô, Mạnh Vũ Phồn đột nhiên thấy có chút hối hận vì lúc nãy đã đem bó hoa hồng trắng mượn hoa dâng phật rồi ―― rõ ràng có thể tôn dáng của chị chắc chắn là cánh hoa màu đỏ.
Dương Tiếu đưa tay ra nắm lấy bàn tay cậu, thế nhưng cậu lại né tránh.
Cậu lấy tay mình chùi vào bộ quần áo trên người, sau khi chùi xong sạch sẽ mới đưa tay ra lần nữa.
Cậu nói: “Vừa mới chơi bóng xong, tay bẩn lắm, toàn mồ hôi thôi.”
Thật ra làm gì có bẩn chứ?
Lòng bàn tay cậu đều là vết chai cũ, đặc biệt là mới chơi xong một trận đấu, da chết trên vết chai bắt đầu bong ra. Ngón tay Dương Tiếu nhẹ nhàng cọ vào các vết chai trên tay cậu, sau đó mười ngón tay lại đan vào nhau.
Bỗng nhiên Dương Tiếu dùng sức, không ngừng kéo cậu về hướng bãi đỗ xe.
Mạnh Vũ Phồn lảo đảo đi theo phía sau cô, mờ mịt hỏi: “Đi đâu thế?”
Dương Tiếu đầu cũng không quay lại liền đáp: “Không phải đã nói với cậu rồi à, dẫn cậu đi trốn đấy.”
“Hả?” Tế bào thần kinh có giới hạn của Mạnh Vũ Phồn không thể lý giải được câu nói của cô, ngập ngừng nói, “Nhưng mà chúng ta đi rồi, còn Lưu Duyệt Nguyệt thì phải...”
Chưa nói hết câu, bước chân của Dương Tiếu đã dừng lại.
Cô quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh, lạnh lùng, yên lặng nhìn cậu.
Dưới cái nhìn ấy của cô, Mạnh Vũ Phồn không tự chủ được run lên.
Khóe miệng cô nhếch lên: “Ồ... đúng rồi, Tiểu Lưu còn bao cậu hai tiếng nữa mà, chuyện này suýt chút nữa thì tôi quên mất đấy!”
Trên miệng cô nói quên rồi, thế nhưng thần sắc không giống như đã quên.
Trong chớp mắt, Mạnh Vũ Phồn, người từ trước đến nay luôn chậm chạp bỗng nhiên chỉ số IQ nhảy vọt, lập tức bày tỏ lòng trung thành: “Không, không sao, chỗ cô ấy tôi có thể lùi lại được.”
Dương Tiếu: “Vậy thì ngại quá, cậu đơn phương từ chối không phải sẽ bị trừ tiền hay sao?”
Mạnh Vũ Phồn lập tức đứng thẳng nói: “Không không không không không sao! Tiền không có chạy trốn... Ý tôi là, tiền không quan trọng bằng chị Dương Tiếu.”
Dương Tiếu không để ý đến cậu, lấy điện thoại di động trong túi ra, mở WeChat lên, tìm tên liên lạc của Lưu Duyệt Nguyệt.
Cô nhấn vào nút ghi âm, môi đỏ mọng khẽ mở, để sát vào vị trí ghi âm.
“Tiểu Lưu, ban nãy mới nhận được thông báo của đài truyền hình, tiết mục tuần sau chúng ta phát sóng xảy ra vấn đề, có vài chỗ âm thanh và hình ảnh không đồng nhất với nhau. Bây giờ em có rảnh không, em về đài truyền hình xử lý một chút nhé.”
Dương Tiếu cũng không phải là ăn không nói có, lợi dụng công việc để tư thù cá nhân, tiết mục kỳ này quả thật có chút vấn đề, cần Lưu Duyệt Nguyệt tăng ca xử lý lại một lần nữa, chỉ là... cô đem thời gian tăng ca ngày mai của cô bé chuyển sang hôm nay mà thôi.
Nửa phút sau, điện thoại của Dương Tiếu nhảy ra một icon biểu cảm, Lưu Duyệt Nguyệt gửi đến cho cô một icon hình con thỏ đang cúi đầu chào, bên dưới viết một hàng chữ: “Đảm bảo hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!”
Đáng thương cho Tiểu Lưu, vừa mới trải qua thất bại của đội bóng chủ nhà đã phải quay về đài truyền hình tăng ca... Không tệ, không tệ. Thực tập sinh chịu khổ cực như vậy, xem ra sau này có thể chiêu mộ thêm vài người.
“Thu phục” xong Tiểu Lưu, Dương Tiếu nhìn Mạnh Vũ Phồn hỏi: “Người bận rộn, bây giờ có thể cùng tôi trốn được rồi chứ?”
Mạnh Vũ Phồn nhanh chóng gật đầu, một lần nữa đưa tay ra cho Dương Tiếu nắm.
Dương Tiếu giống như gắn mô tơ dưới chân, kéo Mạnh Vũ Phồn như bay về bãi đỗ xe.
Chiếc xe Buick màu đỏ đậu ở một góc khuất trong nhà để xe, trên trần nhà, chiếc camera lâu không sử dụng, đã sớm đóng mạng nhện rồi .
Mạnh Vũ Phồn lo lắng nói: “Chị Tiếu Tiếu, lần sau đậu xe đừng đậu chỗ vắng vẻ thế này, chị xem, chỗ này đến cả camera cũng không có, nếu như gặp phải người xấu cướp thì...”
“Lo tôi bị cướp à? Chi bằng cậu tự lo cho mình trước đi.” Dương Tiếu nhấn vào ổ khóa, chỉ nghe vang lên hai tiếng tít tít, ghế phó lái bỗng nhiên ngả dần về phía sau. Ngay sau đó cả chiếc ghế dựa bỗng nhiên thẳng ra, Mạnh Vũ Phồn bất ngờ không kịp chuẩn bị, dưới tác dụng của lực hấp dẫn, cậu trực tiếp ngã sóng soài trong xe.
Giây tiếp theo, Dương Tiếu đá văng giày cao gót, váy ngắn kéo qua đầu gối ―― cô duỗi chân ra, trực tiếp ngồi trên người Mạnh Vũ Phồn.
Trọng lượng nhẹ nhàng của cô gái được đặt trên bụng dưới của cậu, tất cả máu trên cơ thể của Mạnh Vũ Phồn đều bị châm lửa rồi.
“Tiếu Tiếu...”
“Anh bạn nhỏ của tôi,” Ngón tay của Dương Tiếu chầm chậm luồn vào vạt áo của cậu rồi dừng lại nơi cơ bụng gợi cảm săn chắc. Ban nãy trên sân bóng, lúc cô nhìn thấy Mạnh Vũ Phồn vén áo lên lau mồ hôi, cô liền nghĩ sẽ làm như thế này rồi. “Chuẩn bị xong chưa? Chị đây muốn cướp sắc rồi!”
...
Ừm, xe có chút nhỏ, xem ra phải nhanh chóng đổi một chiếc lớn hơn mới được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]