_Em có thể cứ như vậy mà đối mặt với Minh Kỳ sao? 
Ngồi trong xe, Khang không ngừng thắc mắc về cuộc gặp mặt tình cờ lúc nãy của Băng và Kỳ trong trung tâm thương mại. Làm sao Thiên Băng có thể bình tĩnh đến như vậy khi nói chuyện với Minh Kỳ? Chẳng phải cô rất nhớ Minh Kỳ hay sao? Lúc bên Nhật, anh biết lí trí bảo cô phải lao đầu vào học tập và công việc, nhưng trong con tim của cô đêm nào cũng dành cho Minh Kỳ một nỗi nhớ vô cùng da diết, nhớ đến độ cô chỉ có thể hóa nỗi nhớ ấy vào trong những giọt nước mắt trước khi cô nhắm mắt nghỉ ngơi cho một ngày dài mệt mỏi. Suốt 3 năm qua đêm nào cô cũng làm vậy. Vậy mà sao khi gặp lại người cô nhớ thương hằng đêm kia, cô lại quá bình tĩnh xem như không hề quen biết. Cô là từ khi nào mà trở nên mạnh mẽ đến vậy cơ chứ? 
_Anh nghĩ em còn sự lựa chọn khác sao? Hay là anh muốn khi em gặp anh ấy em chạy đến lao vào ôm anh ấy thật chặt và nói rằng em chưa chết, mọi chuyện đều là hiểu lầm thôi. Nói rằng 3 năm qua em đã sống bên Nhật cùng anh? Nói rằng em nhớ, em thương, em yêu anh ấy rất nhiều? Nói rằng lý do mà em từ bỏ anh ấy vì muốn anh ấy hạnh phúc hơn, vì......... em không thể con? Ý anh là như vậy sao? Nhếch môi cười chua xót, Băng nhìn Khang, mắt đỏ hoe. 
_Anh....... anh không có ý đó. Chỉ là....... 
_Được rồi, anh không cần phải giải thích, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ta-se-cho-em/1800681/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.