Ôm hình của Băng vào lòng, Kỳ mệt mỏi nằm lăn ra giường. Băng lúc này đang rất khó chịu vì đã nằm dưới gầm giường hơn nửa tiếng rồi mà Kỳ vẫn chưa chịu rời khỏi.
Bỗng điện thoại trong túi của Băng rung lên.
"Thiên Ân sẽ đánh lạc hướng Minh Kỳ, em mau rời khỏi đó nhanh, anh sẽ đón em ở cổng sau."
Đọc được tin nhắn, Băng thở nhẹ, gạt đi dòng nước mắt nóng hổi trên má lấy lại cảm xúc.
_"Vũ Thiên Băng...... à không Vũ Ngân Nam, mày làm được mà mày chắc chắn sẽ làm được. Vũ Thiên Băng đã chết 3 năm trước rồi, mày bây giờ chính là một Vũ Ngân Nam, mày và anh ta không hề quen biết, anh ta yêu chính là Thiên Băng, nhớ cũng là nhớ Thiên Băng đã chết còn mày lại là Ngân Nam, là Ngân Nam. Mày phải nhớ điều này." Băng nằm lèm bèm trong miệng những lời này để tự động viên mình, bởi Băng đã hết cách chẳng biết phải làm gì, đối mặt với Kỳ chắc chắn là điều Băng không thể làm được, dù nhớ, dù thương, nhưng chỉ có thể để trong lòng. Biết làm vậy sẽ rất không công bằng với Kỳ, nhưng chẳng lẽ lại đi nói cho Kỳ biết sự thật là Băng đã mãi mãi mất đi thiên chức làm mẹ hay sao? Điều đó lại càng làm cho cả hai thêm khó xử.
Cả căn phòng ngập tràn trong im lặng và bóng tối. Nhờ ánh trăng nên căn phòng có thể nói trở nên sáng hơn một chút.
Thấy có gì đó hình như không đúng cho lắm, Băng dần dần bò ra khỏi gầm giường.
Dương Minh Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ta-se-cho-em/1800679/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.