Ôm hình của Băng vào lòng, Kỳ mệt mỏi nằm lăn ra giường. Băng lúc này đang rất khó chịu vì đã nằm dưới gầm giường hơn nửa tiếng rồi mà Kỳ vẫn chưa chịu rời khỏi. Bỗng điện thoại trong túi của Băng rung lên. "Thiên Ân sẽ đánh lạc hướng Minh Kỳ, em mau rời khỏi đó nhanh, anh sẽ đón em ở cổng sau." Đọc được tin nhắn, Băng thở nhẹ, gạt đi dòng nước mắt nóng hổi trên má lấy lại cảm xúc. _"Vũ Thiên Băng...... à không Vũ Ngân Nam, mày làm được mà mày chắc chắn sẽ làm được. Vũ Thiên Băng đã chết 3 năm trước rồi, mày bây giờ chính là một Vũ Ngân Nam, mày và anh ta không hề quen biết, anh ta yêu chính là Thiên Băng, nhớ cũng là nhớ Thiên Băng đã chết còn mày lại là Ngân Nam, là Ngân Nam. Mày phải nhớ điều này." Băng nằm lèm bèm trong miệng những lời này để tự động viên mình, bởi Băng đã hết cách chẳng biết phải làm gì, đối mặt với Kỳ chắc chắn là điều Băng không thể làm được, dù nhớ, dù thương, nhưng chỉ có thể để trong lòng. Biết làm vậy sẽ rất không công bằng với Kỳ, nhưng chẳng lẽ lại đi nói cho Kỳ biết sự thật là Băng đã mãi mãi mất đi thiên chức làm mẹ hay sao? Điều đó lại càng làm cho cả hai thêm khó xử. Cả căn phòng ngập tràn trong im lặng và bóng tối. Nhờ ánh trăng nên căn phòng có thể nói trở nên sáng hơn một chút. Thấy có gì đó hình như không đúng cho lắm, Băng dần dần bò ra khỏi gầm giường. Dương Minh Kỳ nằm đó, anh ngủ ngoan như con mèo nhỏ, tay ôm hình Băng, tay nắm chặt sợi dây của Băng đặt nó lên ngực. Ánh trăng đêm nay sáng hơn mọi ngày, điều này làm cho Thiên Băng có thể nhìn thấy rõ hơn gương mặt mà cô nhớ nhung suốt 3 năm qua. Anh trông gầy hơn xưa, nhưng điều đó vẫn không hề làm mất đi vẻ đẹp trai vốn có của anh. Anh thật sự rất đẹp. Ngắm nhìn hồi lâu, Băng chợt dừng lại nơi sống mũi của anh, một giọt lệ còn vương trên đó, chắn là anh đã rất mệt và rất đau khổ cho sự ra đi đột ngột của cô. Đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình lên khẽ lau giọt lệ trên sống mũi và khóe mắt cho Kỳ, tim Băng như vỡ vụn. Đúng là anh rồi, cuối cùng cô cũng chạm được vào da thịt anh, cô nhớ, rất nhớ anh. Bỗng trong vô thức, cô khẽ run run..... _Ch...........Chồng của em..... em đã về rồi. Đã về rồi đây. Em cũng rất nhớ anh. Ting tong.... Tiếng chuông cửa vang lên khiến cho ai đó giật mình rút tay lại nấp xuống gầm giường. Minh Kỳ đang ngủ thì thức tỉnh bởi tiếng chuông cửa đó. Kỳ nhăn mặt rời khỏi phòng đi xuống dưới.
Nhân cơ hội này, Băng bật dậy mở cửa sổ nhảy xuống. Tuy là tầng 1 nhưng mọi người đừng quên chị Băng nhà ta từng là cao thủ nha, bởi vậy mấy chuyện nhảy nhót từ trên cao xuống đối với Thiên Băng là chuyện nhỏ hết á. Vậy là cuộc đào tẩu thành công, Minh Khang đã chờ ở dưới từ lâu nên khi Băng vừa xuất hiện là đưa nàng đi luôn. Phần Thiên Ân. _Anh, có chuyện gì sao? Kỳ thắc mắc khi thấy Ân, bởi Kỳ biết nhà vợ của Ân ở rất xa mà họ đã đi từ lâu rồi giờ quay về chắc phải có chuyện gì đây. _À, anh để quên chút đồ, chạy nửa đường mới nhớ nên quay về lấy, lấy xong đi ngay ấy mà. Thiên Ân trả lời rồi nhanh chóng vào nhà, sau khi đi một vòng nhà quan sát chắc chắn Băng đã rời khỏi an toàn lúc này Ân mới đi. _Này ở nhà nhớ đóng cửa cẩn thận đấy, dạo này trộm ghê lắm, thôi anh đi đây. _Được rồi anh cứ đi đi nhà cửa để em lo cho. Sau khi tiễn Ân đi Kỳ đóng cửa lại bước vào nhà. Lúc này anh mới cảm nhận hình như có gì đó không đúng thì phải. Kỳ đưa tay lên chỗ vết nước mắt đã khô. Nó còn hơi ấm. Kỳ vội vàng trở lại căn phòng của Băng và Kỳ. Nhẹ nhàng đóng cửa nhưng không mở đèn, Kỳ nhẹ nhàng run giọng. _Vợ à, là em đó phải không? Em đã về rồi phải không? Tiếng nói của Kỳ vang vọng trong đêm nhưng lại không một tiếng đáp trả. _Anh biết là em đã về rồi mà, xin em đừng trốn anh nữa có được không? Em mau ra đây đi vợ. Lại là sự lặng sau tiếng nói của Kỳ. _Vũ Thiên Băng, em mau ra đây cho anh, anh không cho phép em trốn anh nữa, mau ra đây đi. Kỳ như điên loạn mở điện lục tung hết phòng rồi hết cả căn nhà để tìm Băng như đổi lại chỉ là sự vô vọng. Rõ ràng anh đã cảm nhận được hơi ấm từ cô, anh đã nghe được tiếng nói của cô, anh biết là cô đã lau nước mắt cho anh, nhưng lúc đó bản thân anh không cho phép mình động đậy làm cô sợ, anh cũng rất sợ, anh sợ khi anh mở mắt thì cô sẽ biết mất, anh sợ rằng đó chỉ là một giấc mơ. Vì thế nên anh chỉ nằm im, có lẽ chỉ còn cách đó thì anh mới cảm nhận được hết cô đang ở bên anh. Và giờ dù mơ hay thực thì cô lại mãi mãi sẽ chẳng trở về bên anh nữa rồi. +++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ Ba ngày sau, mọi chuyện lại trở lại từ đầu như chưa hề bắt đầu. Minh Kỳ rời nhà Thiên Băng trở về nhà với Vĩnh Đăng. _Chịu về rồi hả thằng kia. Đi mà đi miết làm tao ở nhà buồn gần chết. Vĩnh Đăng nằm dài trên salon tay cầm bịch snack tay cầm cái điều khiển ti vi nói. _Phải buồn hay không? Chẳng phải đây là cơ hội tốt để mày hẹn hò cùng Từ Hy hả? Kỳ bước vào vứt chìa khóa xe lên bụng Đăng rồi nhà bếp thẳng tiến, mở tủ lấy chai nước tu lấy một hơi. _Hẹn cái nỗi gì, không biết lại bị gì mà mấy bữa nay không cho tao qua nhà chở đi chơi, cũng không cho tao qua nhà chơi, hỏi thì chỉ nói mệt không muốn đi, mà tao qua thăm lại không cho. Vĩnh Đăng bức xúc nói. _Vậy sao? Vậy mày xem lại cách ăn ở là vừa. Kỳ nói rồi đi luôn lên lầu. _Tao ăn ở tốt mà.... Ê thằng kia ý mày là gì đây? Đăng nói với theo nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng của Kỳ. _Lại tới cơn của nó rồi, cứ mỗi lần từ nhà gấu con trở về là lại như vậy. Haiz.... không được hôm nay dù thế nào cũng phải kéo nó ra khỏi nhà cho khuây mới được. Đăng nói xong ném bịch bánh qua một bên hùng hổ tiến lên lầu. _Ui da..... Kỳ...... cứu tao. Đứng ngoài cửa phòng Vĩnh Đăng kêu to, tay không ngừng đập cửa. _Chuyện gì đây? Minh Kỳ mở cửa phòng đứng nheo mắt nhìn thằng bạn. _Mày còn đứng đó tỉnh ruồi nữa hả? Mau đưa tao đi bệnh viện đi, không hiểu sao tao đau bụng quá. _Thật sao? Kỳ nghi ngờ hỏi lại. _Thật cái đầu mày, giả đấy mày cứ để tao chết đi..... Hu hu số tôi thật bất hạnh, có được một thằng bạn mà nói tốt phải biết, ui tôi chết đi cho rồi. Vĩnh Đăng la ó, Kỳ thấy sắc mặt Đăng biến đổi liền vội vàng đỡ lấy, đưa Đăng ra xe. _Được rồi mày chết đi vợ mày tao lo cho. Câu trả lời của Kỳ khiến Đăng tức ói máu. Bệnh viện Thiên Phúc. _Y tá bạn tôi có sao không? Kỳ đứng ngoài lo lắng khi thấy Đăng đã vào phòng khám quá lâu mà không thấy trở ra, khi Y tá vừa ra, Kỳ liền hỏi ngay. _Bạn anh không sao, chỉ là do thời gian gần đây ăn uống chắc không được tốt, nên hệ tiêu hóa cũng không được tốt theo ấy mà, chỉ cần ăn uống điều độ lại là được, anh đi theo tôi lấy thuốc, chỉ cần uống thuốc trong hai ngày và ăn uống điều độ lại chắc chắn sẽ không sao. Y tá nói xong rời đi, Kỳ lén nhìn vào phòng khám rồi cũng đi theo Y tá. Trong phòng bệnh, Trương Vĩnh Đăng đang ngồi nghiễm nhiên ăn bánh và uống trà với vị bác sĩ trung niên.
_Cám ơn bác lần này đã giúp cháu. _Tại sao lại phải giả vờ bệnh như vậy kia chứ? Vị Bác sĩ tò mò hỏi. _Chuyện nói ra dài dòng lắm, nói chung đây chính là cứu người đáy bác, bác giúp cháu chính là cứu một người khỏi phải bị tự kỉ đấy bác, chuyện này sau này có thời gian cháu sẽ kể bác nghe, còn giờ cháu cũng phải ra rồi, ngồi đây lâu thằng bạn cháu chắc lo lắm. Chào bác. Vĩnh Đăng nói rồi đứng lên lễ phép chào bác sĩ, ông cũng chỉ khẽ gật đầu ôn nhu cười với đứa cháu tinh nghịch này. Kỳ đỡ Đăng ra xe. _Mấy ngày tao không có ở nhà, mày ăn uống như thế nào? Kỳ lên tiếng hỏi han. _Nhịn. Đăng nói rồi lại mặt nhăn nhó tỏ vẻ rất đau đớn. _Mày đi chết luôn đi. Kỳ bỗng đẩy Đăng ra làm Đăng té ào xuống đất. _Á. Thằng mất dạy này mày muốn tao giết tao hả? Vĩnh Đăng la ó ngồi trên đất ăn vạ. _Thì tại mày thích chết mà, tao chỉ đang toại nguyện cho mày thôi. Kỳ nói rồi cũng đi lại đỡ Đăng lên, nhưng Đăng lại gạt phăng tay Kỳ đi. _Bỏ. Tao không cần lòng tốt chó để của mày. Vĩnh Đăng thật sự giận khi Kỳ đẩy cậu, bởi cậu đúng là đang bình thường, vậy mà nhờ thằng bạn tốt "Khẽ nhẹ nhàng buông tay" khiến cậu ngồi phải cục đá nên....... Kỳ chân chống chân ngồi xuống nói. _Vậy chứ ba ngày mày nhịn ăn hết cả thì chẳng phải mày đang muốn chết hay sao? Kỳ đã biết Đăng ngồi phải cục đá dưới đất nên cố gắng nhịn cười mà nói. _Cũng tại mày chứ ai. Ai kêu bỏ tao đi lâu. Mày cũng biết khẩu vị của tao chỉ có mày mới nấu được, giờ mày đi như vậy chẳng phải là kêu tao chết đói sao? Vĩnh Đă lườm lườm Minh Kỳ. _Chứ thường ngày mày cũng thường ăn ngoài có sao đâu, mấy cái chỗ ăn hợp khẩu vị của mày, sao không kêu mà ăn. _Ăn hoài cũng phải chán chứ, tao là người mà. Vĩnh Đăng trợn mắt nhìn Minh Kỳ. _Vậy giờ muốn sao đây? Kỳ nheo mắt nhìn Đăng. _Tất nhiên là......... _Hiểu rồi khao mày một bữa chứ gì? Mệt thật chứ. Mau đứng dậy đi lên xe tao chở vào siêu thị mua đồ. Kỳ đứng dậy qua lưng nói. _Ê thằng mất nết kia, mày phải đỡ tao đứng lên chứ, không thấy bạn mày đang bệnh hả? Đăng ngồi lèm bèm không chịu đứng dậy, Kỳ thấy thế đành phải đưa tay kéo Đăng đứng lên nhân cơ hội Đăng bám chặt tay Kỳ không buông. _Cái thằng trời đánh này bỏ tao ra coi. Kỳ nhìn quanh gỡ tay Đăng ra. _Ôm tí làm gì ghê. Chứ mày không thấy bạn mày đang bị bệnh hả? Còn không biết đỡ. Đăng định trêu Kỳ tiếp nhưng nghĩ lại thôi Kỳ lắc đầu với thằng bạn chí cốt này. _Riết rồi tao không biết Từ Hy là bạn gái mày hay là tao nữa. Mày cứ trông chờ tao nấu cho mà ăn vậy mai mốt lấy vợ rồi cũng kè kè theo bắt tao nấu cho ăn à? Kỳ nheo mắt nói. _Ê ý này hay nè, hay mày làm bạn gái tao luôn đi. Hahaha.... Mai mốt lấy vợ thì tao sẽ ăn đồ của vợ tao nấu, còn nếu ăn không hợp thì bắt mày về làm ôsin, sợ gì chứ. Đăng cười hả hê với câu trả lời của mình, lúc này Đăng đâu biết cậu bạn bên cạnh mặt đã biến sắc từ lâu. _Mày nhớ những lời mày nói ngày hôm nay, tao e rằng mày phải hối hận đấy. Kỳ cản báo cho Đăng rồi rút trong túi ra một chiếc điện thoại, trong đó từng câu từng chữ Đăng nói lúc nãy đều được đọc to rõ ràng. _Thằng mất dạy kia, mày định làm gì? Mặt Đăng bỗng đổi sắc khi thấy đoạn ghi âm vừa rồi, ui trời cái này Từ Hy mà nghe thấy chắc có nước cậu bị cạo đầu bôi vôi quá. _Làm gì hả? Tao chắc mày cũng biết tao định làm gì mà đúng không thằng biến thái. Kỳ cười cười rồi bước nhanh hơn, lúc này Đăng cũng không còn đi từ tốn mà chạy theo. _Thằng kia mày đứng lại đó cho tao mau lên chưa? Thấy Đăng không ôm bụng mặt mày đau đớn nữa vả lại chạy đuổi theo mình còn nhanh nhẹn không giống người mắc bệnh, Kỳ lại nheo mắt. _Lại lừa tao à, vậy thì mày đừng trách tao nhá. Cứ thế hai con người, hai thằng con trai chạy đuổi nhau trên đường khiến mọi người ai cũng phải nhìn. Hành động mờ ám của họ khiến mọi người có đến 50 sắc thái khi nhìn vào họ. Ban đầu thấy hai người dìu nhau đi ân ân ái ái, mọi người tưởng họ là tình nhân, khi Đăng bị Kỳ xô ngã thì nhìn họ giống như những cặp đôi giận dỗi nhau còn khi họ đuổi nhau chạy thì cứ như là thằng bắt cướp và thằng cướp vậy. Thật nhức đầu. Dưới cái nắng hè oi bức như thế này thì chỉ cần có một ly kem thôi cũng đủ đập tan cơn nóng bức này rồi. Trung Tâm Thương Mại 10h sáng. Vĩnh Đăng và Minh Kỳ đã mua đủ nguyên liệu cho bữa trưa và bữa tối rồi, họ nhanh chân đến quầy tính tiền để còn ra về. _Này, tao thèm kem quá, mày đi mua đi, tao ở đây thanh toán cho lát gặp ở chỗ bán kem. Mua cho tao một kem socola nhá. Đăng nói rồi đẩy Kỳ đi, nói thật dù đã 24 tuổi nhưng tâm hồn của Trương Vĩnh Đăng nhà ta vẫn vô cùng là trẻ thơ nha. Kỳ không nói lời nào lặng lẽ đi mua kem cho cậu bạn. Quán Kem Ngọt Ngào. _Chị ơi cho một kem socola. _Dạ của quý khách đây ạ. Chị bán hàng lễ phép đưa cây kem cho Kỳ. _Bao nhiêu vậy chị? _Hai mươi ngàn ạ. Kỳ đưa tiền cho chị bán hàng xong chị bán hàng lẽ phép đưa lại tiền dư cho Kỳ.Kỳ khẽ cười nhận tiền rồi quay lưng bước đi, nhưng chỉ được 2 bước thì đừng lại bởi....... _Chị ơi cho em hai cây kem nha chị, một hương soccola và một hương việt quốc. Là một cô gái với mái xoăn dài và một chiếc mái ngố vô cùng dễ thương. Cô gái này thích ăn kem việt quốc sao? Mùi hương trên người cô gái này cũng rất thân quen, đặc biệt hơn hết là giọng nói. Kỳ quay lưng lại nhìn cô gái đó và Kỳ hoàn toàn bất động, tay đánh rơi mất cả cây kem. _Vũ Thiên Băng. Là em sao? Kỳ bỗng gọi cô gái đó nhưng cô lại hoàn toàn không trả lời Kỳ mà chỉ chăm chăm vào cây kem của mình thôi. _Thiên Băng, là em, chính là em rồi. Vợ à em có biết anh đã rất nhớ em không. Kỳ nhanh chóng chạy đến xoay người cô gái lại và ôm vào trong lòng, một cỗ cảm xúc khó tả đang dâng trào trong anh. Đột nhiên cô gái đó đẩy Kỳ ra và tặng Kỳ một cái tát mạnh. _Đồ khùng. Ai là vợ mấy người? Hứ làm kem của tôi đổ hết rồi. Đồ điên. Cô gái hung hăng trợn mắt nhìn Kỳ rồi lại tiếp tục đến bên quầy hàng mua cây kem khác. _Thiên Băng à, anh chính là Minh Kỳ, anh là chồng của em đây. Em không nhớ sao? Anh chính là Minh Kỳ đây. Anh rất nhớ em. Kỳ lại tiếp túc nhảy vào ôm cô gái mà Kỳ cho là Băng kia và lại một lần nữa Kỳ lại bị ăn thêm một tát. _Mấy người nghe không rõ hả? Tôi nói tôi không phải vợ mấy người mà. Ass...... mới sáng sớm mà đã có người muốn ăn đòn rồi. Cô gái nghiến răng định lao đến cho Kỳ một trận nhưng một giọng nói vang đến khiến cô đang hung hăng như vậy bỗng dừng tay lại. _Hyo có chuyện gì vậy em? Chủ nhân giọng nói đó chính là một chàng trai, hình như minh Kỳ cũng biết chàng trai này thì phải. _Phùng Minh Khang? Kỳ nheo mày. _Thì ra là tổng giám đốc Dương. Bạn học cũ Dương Minh Kỳ sao? Minh Khang thấy Kỳ liền nói. _Anh biết anh ta sao? Cô gái được Minh khang gọi là Hyo lên tiếng. _Là bạn anh. Hai người........ Khang chưa hỏi xong thì Hyo liền lên tiếng. _Anh cũng có bạn như anh ta sao? Người thì trông đẹp mà khổ cái là lại bị hâm hâm. _Hyo em nói gì vậy? Minh Khang giật mình trước câu nói của Hyo. _Anh không tin thì hỏi chị bán hàng đi. Em và anh ta chẳng quen chẳng biết, tự nhiên ở đâu chạy lại xong kêu em là vợ anh ta, lại kêu em là cái gì Băng Băng rồi còn ôm em nữa chứ. Cái đó không gọi là bị hâm thì gọi là cái gì? Hyo hung hăng kể tội của Kỳ cho Khang nghe. _Có chuyện đó? Khang nhìn Hyo rồi lại nhìn Minh Kỳ. Minh Kỳ từ đầu đến cuối chẳng hiểu gì hết nên cất tiếng. _Hai người là sao? Cô ấy là Hyo? _Là sao là là sao? Tôi là Hyo còn Hyo chính là tôi đấy thì sao? Còn về chuyện tôi và anh Khang có cần thiết phải nói với anh không? Minh Kỳ ngạc nhiên vô cùng trước phản ứng của cô gái Hyo này về mình và cả tính cách ngang tàn của cô ấy nữa. _Thôi đi Hyo em ồn ào quá đó. Minh Kỳ, chắc anh đang rất nhớ cô ấy nhưng rất tiếc phải nói với anh đây không phải là cô ấy. _Anh Khang anh đang nói cái gì mà khó hiểu quá vậy? Chúng ta mau về thôi em hết hứng đi chơi rồi, cũng chẳng còn thèm ăn kem nữa. Mau về thôi anh. Hyo nói rồi hai tay ôm chặt tay Khang níu níu kéo kéo. _Xin lỗi tôi phải đi rồi, chúng ta gặp sau vậy. Khang nói rồi cúi đầu nhẹ dẫn Hyo bước đi. _Thiên Băng em........ Kỳ thấy hình bóng Hyo vội vàng đi thì gọi lại. Sau tiếng gọi của Kỳ. Hyo đứng lại thật, điều này khiến tim Kỳ như ngừng đập, nhưng nó đã hoàn toàn vỡ tan khi Hyo quay mặt lại cất lời. _À quên mất. Tôi không phải tên Vũ Thiên Băng gì đó của anh cũng chẳng phải vợ anh. Xin anh nhớ cho. Tôi tên Ngân Nam. Vũ Ngân Nam. Nói xong cô gái kéo Minh Khang rời khỏi. Một mình Kỳ đứng chết lâm sàn tại chỗ. Hình bóng anh trông chờ suốt 3 năm nay đã gặp lại, giọng nói thân quen anh luôn trông chờ nó lại được vang lên. Mùi hương đó thân quen đến lạ. Đó chính là Vũ Thiên Băng vợ anh mà, dù cô có hóa thành tro anh cũng sẽ nhận ra, bởi chỉ khi ở bên vợ anh anh mới có cái cảm giác lạ lẫm khó tả mà chẳng ở bất kì cô gái nào khác có thể mang lại cho anh. Bóng dáng, giọng nói, và mùi hương đều thân quen đều ở đó, con người anh mong nhớ vẫn đứng đó, nhưng sao anh lại cảm thấy khoảng cách của anh và cô xa xăm đến vậy. Tại sao cô không nhớ anh? Tại sao cô lại lạnh nhạt với anh? Người con gái đó thật sự giống vợ anh đến kinh ngạc, nhưng rất tiếc hình như anh đã sai, cô hình như không phải là vợ anh, cô không phải Vũ Thiên Băng ngọt ngào, dịu dàng, mong manh luôn mang trong mình những tổn thương của quá khứ. Mà cô lại là một Vũ Ngân Nam hung hăng, ngang tàn, đi với đối thủ của anh, trong mắt cô anh chẳng phát hiện được một tia yếu đuối nào cả, cô hoàn toàn mạnh mẽ đến lạ, khác xa với người vợ của anh. Vậy rốt cục cô là ai đây? Con tim anh lại một lần nữa trở nên xao xuyến khi nhìn thấy cô. Người anh thương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]