Lại là bệnh viện, chỉ mới xuất viện chưa được bao lâu mà nay Thiên Băng lại chui vào đây nằm. Có thể nói rằng bệnh viện là ngôi nhà thứ hai của Vũ Thiên Băng chăng?
Khó khăn lật mình lại, thật sự rất đau nha. Nhưng Băng không hề khóc ngược lại cô còn mỉm cười hạnh phúc. Nhìn xuống chiếc nhẫn trong tay, Băng vô cùng hạnh phúc, cuối cùng, cô cũng đã là vợ anh rồi sao?
_Em làm gì vậy, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi. Minh Kỳ từ ngoài đi vào thấy Thiên Băng ngồi dậy liền vội vàng chạy lại.
_Em không sao. Nói rồi cô vòng tay qua cổ nâng mình hôn anh một cái, anh cũng cúi mình đáp trả nụ hôn đấy của cô.
_Chồng à.
_Sao?
_Anh Khang.....
_Em nghỉ ngơi đi để còn mau xuất viện về nhà với chồng em nữa. Chờ khi em khỏe lại anh sẽ đưa em đi hưởng tuần trăng mật ở bất kì đâu em thích. Kỳ lờ đi câu nói của Băng.
_Anh à. Anh hãy cứu anh Khang đi có được không? Em biết anh ấy làm vậy là sai nhưng tất cả đều do em. Nếu em không lợi dụng ảnh trêu tức anh khiến ảnh hiểu lầm rằng em yêu ảnh. Cho ảnh cơ hội thì ảnh sẽ không như vậy. Anh Khang còn rất trẻ, lại là giám đốc của một tập đoàn lớn, nếu như anh ấy ngồi tù thì tương lai sẽ mất hết, em cũng sẽ chẳng sống vui vẻ gì khi khiến ảnh ra như vậy đâu. Băng năn nỉ Kỳ cứu Minh Khang vì không muốn mắc nợ Khang.
_Để anh suy nghĩ đã. Kỳ vờ quay mặt đi suy nghĩ.
_Chồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ta-se-cho-em/1800676/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.