Băng mở to con mắt, nước mắt trực trào ra. Là Vô Tình, anh đang nằm đó, thân hình "Men lỳ" ngày nào, giờ đã nhuốm đầy máu tanh, là anh, là anh đã đỡ cho cô nhát kiếm đó. Thanh kiếm nằm trong lòng bàn tay anh, mũi kiếm đâm vào tim anh, mà sao tim cô lại nhói đau đến thế. Khuôn mặt cô tái đi, cô tiến sát lại gần anh, khuôn mặt cô bây giờ khiến cho Ngọc Trân vô cùng sợ hãi, Ngọc Trân lùi ra xa hơn. Băng đến gần bỏ Tích Kiếm xuống, ôm Phong vào lòng như Phong đã từng làm đối với Băng._Sao anh lại làm như vậy? Băng thều thào, nước mắt cứ thế tuôn rơi như không tin vào mắt mình. 
_Vì nàng là thê tử của ta. Ta không cho phép bất cứ ai đụng vào nàng, chỉ cần một sợi tóc của nàng rơi xuống đất cũng đủ để ta giết cả ba đời nhà hắn. Băng nhi, ta thật sự yêu nàng, ta rất muốn được bảo vệ và chăm sóc cho nàng. Nhưng bây giờ có lẽ đã không được nữa, ta sắp phải xa nàng rồi. Nhưng nàng yên tâm, dù đi đến đâu, hay ở phương trời nào thì ta vẫn luôn dõi theo và bảo vệ nàng. Ta muốn nói với nàng một điều là nàng rất đẹp, VŨ THIÊN BĂNG nương tử của ta, hoàng hậu Dương Thần quốc, nữ hoàng của võ lâm, ta yêu nàng. Ta mệt lắm, ta muốn ngủ. Phong được Băng ôm trong vòng tay vui mừng khôn xiết, Phong chỉ mong thời gian dừng lại ở đây, ngay tại chỗ này, để Phong có thể bên Băng nhiều hơn. Nhưng thời gian không cho phép, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ta-se-cho-em/1800619/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.