"Sao, nhanh ra đây." Mẹ cô ở phòng bếp bận rộn làm bữa sáng, "Hôm nay có bánh bao lòng đỏ trứng con thích ăn, nhanh cầm điểm tâm rồi ra xe ba con,không được đến muộn, có nghe thấy không?"
Đường Tinh mặc bộ đồngphục học sinh trên người, cảm thấy như cách một thế hệ, xúc động đếnmuốn khóc. Năm tháng xanh tươi a, cô không cần bất kỳ đồ trang điểm nàobảo dưỡng mà tinh khiết tự nhiên .
Cô phải thích ứng thật nhanh. Cuộc sống lại tiếp tục không phải sao?
Cho dù là đấu tranh cũng được, oán hận cùng tốt, yêu cũng tốt mà thích cũng tốt. vốn là đều không thể quay đầu lại, ông trời lại cho cô trải qualần nữa, làm cho cô biết quá khứ đã xảy ra chuyện gì, đây là ban ơn.
Đây là ban ơn, cho nên Đường Tinh sẽ quý trọng.
"Uy, con bé ngốc ngây người làm gì vậy, đã 6h45' rồi, thói xấu này vẫn chưachịu đổi?" Bà mẹ cô lải nhải xuyên qua cả màng nhĩ Đường Tinh.
Nhưng kỳ lạ là, cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ những lời lải nhải này sẽlàm cô có cảm giác hạnh phúc như vậy, thật lâu không cảm nhậ được ấm áp, khi bước chân ra xã hội cô chưa bao giờ cảm nhận được mùi vị của tìnhngười, đây là mẹ mang cho cô, rất cảm kích.
"Biết rồi, biết rồi, con đi đây."
Đường Tinh vừa nói, liền đem túi sách cùng điểm tâm sáng trên bàn xầm đi, chạy từ từ ra cửa.
Đến cửa liền thấy xe gắn máy của ba ở dưới lầu chuẩn bị khởi động, ĐườngTinh run rẩy kêu một tiếng ba, nước mắt đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ta-mot-vien-thuoc-hoi-han/1406896/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.