Dịch: Tồ Đảm Đang
Tôi nhìn lên màn hình điện thoại mất tập trung.
"...Thầy Trì?" Kiều Nặc gọi tôi quay trở về, cô ấy cười trêu tôi.
"Đang nghĩ vấn đề văn học khó nhằn nào thế? Tập trung như vậy."
"Xin lỗi."
Tối nay ra ngoài là để chúc mừng cô ấy được thăng chức.
"Định gọi xe nhưng điện thoại đứng hình rồi, không có phản ứng gì."
Sau khi dùng bữa xong, tôi định gọi xe đưa cô ấy về, không ngờ đợi tới khi điện thoại có phản ứng trở lại thôi mà tôi lại mất tập trung được, quả thực có lỗi với cô ấy.
Kiều Nặc không để ý: "Em nói vậy thôi, từ từ, không sao cả."
Sau khi gọi được xe xong, Kiều Nặc gọi tôi lại một tiếng: "Thầy Trì."
"Hửm?"
Cô ấy nhìn tôi: "Voucher Michelin của em vẫn còn,...không biết, khi nào anh có thời gian, chúng ta đi thử xem?"
Một câu hỏi ngoài dự kiến, tôi nhất thời không phản ứng kịp.
Cô ấy mỉm cười nhìn tôi, khẳng định: "Em chỉ muốn mời một mình anh."
Tôi nhìn cô ấy.
Mái tóc chải chuốt kỹ lưỡng, trang điểm tinh tế, bên tai còn có một món đồ trang sức nhỏ lấp lánh.
Không biết từ lúc nào, lúc cô ấy đến gặp tôi đều xinh đẹp khéo léo tới vậy.
Lúc này tôi mới phát hiện ra rằng tôi chưa bao giờ thật sự nhìn cô ấy kỹ càng.
Giống như Thi Nam lúc trước từng nói, tôi nhìn bọn họ, nhưng ánh mắt thật sự đã bỏ qua bọn họ.
Kiều Nặc vẫn giữ nụ cười nhìn tôi, đôi mắt sáng chuyển động.
Cô ấy thật là dũng cảm, nhìn thẳng vào đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-soi/1163027/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.