Dịch: Tồ Đảm Đang
Ngày hôm sau, Thi Nam thật sự đến tìm tôi đi ăn, còn đem theo canh nóng đã hầm sẵn, nói là dành cho kẻ bị thương là tôi.
"Canh giò hầm đậu phộng, ăn gì bổ nấy."
Tôi vốn dĩ thấy hơi ngại, thấy cậu ta nói như vậy liền bị chọc cười, nhận lấy hộp canh ấm áp ấy.
Có qua có lại, hôm sau tôi lại mời cậu ấy đi ăn một bữa.
Cậu ấy lại bắt chước theo tôi, hôm sau lại đến mời tôi. Chúng tôi thực sự đã trở thành bạn dùng cơm với nhau rồi.
Thi Nam rất biết trò chuyện, tôi luôn bị cậu ấy chọc cười. Tôi cười hỏi:
"Sao lúc trước tôi không biết cậu là một người kể chuyện cười nhỉ?"
Cậu ấy buông thỏng tay cười nói.
"Em cũng đâu biết thì ra anh dễ dỗ tới vậy."
Sau đó nghiêm túc nói với tôi "Đàn anh à, anh lúc trước mặc dù có nhìn tụi em, nhưng thực chất ánh mắt đã vượt qua tụi em rồi, không biết nhìn đi đâu, nhìn ai, làm cho người ta có cảm giác bí ẩn không hiểu được."
Nghe thấy vậy, tôi ngẩn người ra một lúc.
Thi Nam không dừng lại ở chủ đề này nữa, lại bắt đầu triển khai bản lĩnh chọc cười khác của cậu ấy, làm tôi bị dẫn dắt đến một chủ đề mới.
Tôi cảm thấy cậu ấy là một người tỉ mỉ, chu đáo, đáng để qua lại.
Bàn tay lành hẳn, vết thương trở thành một vết sẹo mờ mờ. Luận văn của tôi đã hoàn thành, tôi lại chuẩn bị đi tham gia buổi nghiên cứu thảo luận ở nước ngoài. Trước khi đi tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-soi/1162999/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.