Dịch: Tồ Đảm Đang
Không thắng nổi, thì tự tổn thương chính mình để trút giận, thật sự là một hành động ngu ngốc đến cùng cực. Tôi nhìn lên tay phải đấm vào gương của mình, nó đang run rẩy, một mảnh vỡ nhỏ bị khảm vào trong máu thịt, dòng máu đang vây lấy nó, dâng đầy rồi ngoằn ngoèo chảy ra ngoài.
Nhưng tôi không thấy đau đớn gì cả, thang máy dừng lại dưới lầu, khi cửa mở ra, tôi lại một lần nữa đối mặt với Hạ Âu.
Khoảnh khắc cô ấy nhìn thấy ôi, vẻ mặt vì do dự mà trở nên kinh ngạc. Ánh mắt cô nhìn xuống, kinh ngạc thốt lên.
"Tay của anh!" rồi vội vàng đưa tôi đi bệnh viện.
Tôi đi cùng cô ấy.
Tôi nhìn khuôn mặt cô ấy, khuôn mặt không khác gì so với trước đây, hơi mang một vẻ tri thức và sự đơn thuần trong sáng. Cảm giác đau đớn bây giờ mới dâng trào đến trong tôi, tôi gần như không thể chống đỡ nổi.
Tôi buộc phải dùng sự yên lặng của cơ thể đang căng chặt này kiềm chế lại dòng sóng điên cuồng trong linh hồn.
Cả đường đi chúng tôi không nói gì với nhau.
Đến phòng cấp cứu bệnh viện, bác sĩ gây tê cho tôi, tôi nhìn bác sĩ dùng kẹp gắp lấy mảnh vỡ ra khỏi từ trong máu thịt của tôi, kéo theo một mảnh da trông giống như đang đục khoét da thịt tôi.
Tôi không cảm nhận được đau đớn, nhưng trái tim tôi vẫn luôn run rẩy.
Y tá băng bó giúp tôi, bảo tôi ở ngoài đợi lấy thuốc. Lúc đó Hạ Âu đang bận rộn giúp tôi làm xếp hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-soi/1162997/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.