Sau khi vận động cả người Quý Nguyên đều là mồ hôi, chính mình còn ghét bỏ mùi trên người mình, kỳ lạ là Chu Diễn còn có thể ôm mãi không buông tay.
"Anh không lạnh, em buông tay ra cho anh!" Quý Nguyên không hề phòng bị, bị hai cánh tay như kềm sắt của Chu Diễn trói chặt lại, tay anh có vung vẩy thế nhưng không có rung chuyển được động tác của Chu Diễn chút nào, Quý Nguyên không khỏi có chút căm tức, lúc gọi tên Chu Diễn còn mang theo ý tứ cắn răng nghiến lợi, "Chu Diễn, em có nghe không?"
Anh nào có biết Chu Diễn biến thái này nghe được tên của mình từ chính miệng Quý Nguyên nói ra cũng có thể làm cả người thoải mái.
Trong lòng Chu Diễn biết cái người Quý Nguyên này thích mềm không thích cứng, sau khi sống lại một lần rõ ràng là có chút sợ mình, nếu trực tiếp hành động theo ý mình dọa người thì không được. Vậy nên phải từ từ tiếp cận, giống như hạt đậu ngâm nước cũng phải ngâm cho mềm sau này mới có thể từng miếng từng miếng nuốt người vào bụng mà không hề phản kháng.
Cho nên khi Chu Diễn biết Quý Nguyên đã tức giận đến giới hạn, lập tức thả lỏng tay ra.
"Em thật sự rất nhớ anh, cho nên không nhịn được muốn ôm anh một chút... anh đừng có giận em." Chu Diễn lui về sau một bước, ánh mắt đáng thương, ngẩng đầu giống như sau lưng mình dài ra một cái đuôi, nếu là như vậy, lúc này nhất định đã vừa vui sướng vừa nhiệt tình vẫy về phía Quý Nguyên.
Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-soi-nho-tung-bi-choc-da-song-lai/79233/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.