Quý Nguyên ở trong chăn lật người, thiếu chút nữa là lăn từ trên giường xuống.
Anh tỉnh lại từ trong mộng, mê mang dụi khóe mắt, vừa mở mắt anh đã nhìn thấy khuôn mặt mềm mại của Chu Diễn mà sợ hết hồn.
"[email protected]#$%[email protected], em đứng ở đây làm gì?" Rèm cửa sổ trong phòng bị kéo ra, ngăn ánh sáng ở bên ngoài cực kỳ chặt chẽ, Quý Nguyên có chút không phân rõ thời gian, từ trong chăn anh đưa cánh tay trần ra, máy điều hòa không khí ở bên ngoài đã tắt sau đó bị không khí lạnh lẽo đông lạnh một cái về sau mới phát hiện có gì không đúng, vội vàng rút về, Quý Nguyên vô cùng bất ăn mà nhìn chằm chằm vào Chu Diễn, trong lòng có hoài nghi nhưng khó mà nói ra miệng, chỉ hỏi, "Bây giờ là mấy giờ rồi, quần áo của anh đâu?"
Môt tay khác của anh âm thầm duỗi xuống sờ sờ quần cộc của mình, thật may là quần cộc vẫn còn, nên không có xảy ra vấn đề gì lớn về tiết tháo.
Nhìn Chu Diễn còn giống như thật không biết chuyện gì, đàng hoàng nói: "Em không biết, anh ngủ đến nửa đêm vẫn động trong chăn kia mà, có thể là tự mình cởi?"
Lời này kiến Quý Nguyên không có cách nào đáp trả, thật sự anh có một tật xấu là khi ngủ mà nóng sẽ tự cởi quần áo, như vậy không thể phủ nhận kết luận là Chu Diễn giở trò. Mà nếu cẩn thận nói tiếp, nếu Chu Diễn hỏi ngược lại anh một câu tại sao lại không mặc quần áo, Quý Nguyên lại cảm thấy vô cùng mất mặt.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-soi-nho-tung-bi-choc-da-song-lai/79229/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.