Phản ứng theo bản năng đầu tiên của Quý Nguyên là đưa tay nắm tay nắm cửa, muốn thừa dịp Chu Diễn còn cách mình một đoạn chạy trốn, sau đó bước chân của anh lại dừng lại.
Anh không có nơi để chạy, hơn nữa nghĩ kỹ một chút có chạy cũng không được, chẳng bằng có bệnh thì chữa bệnh, có vấn đề thì giải quyết vấn đề.
Quý Nguyên ôm tâm tình mặc kệ tất cả, lại xoay người lại, bực bội xông lên đầu khiến cả người anh giống như con mèo xù lông, phát tiết cảm xúc.
"Chu Diễn đến cùng thì cậu muốn làm cái gì, sáu bảy năm không gặp sao vừa đến lại càng rỡ làm liều như vậy?"
Giọng điệu khi của anh khi nói chuyện không nhịn được vẫn coi Chu Diễn như đứa trẻ choai choai ngày xưa, nhưng khi nhìn Chu Diễn, chỉ thấy một chút cánh tay lộ ra bên ngoài cũng đều tinh tráng bền chắc, mâu thuẫn giữ trí nhớ và thực tế khiến Quý Nguyên có chút không biết theo ai, không tìm được giọng điệu chính xác để nói chuyện cùng cậu.
Mặt khác, Quý Nguyên hoàn toàn không giải thích được tại sao sau bảy năm Chu Diễn lại quay lại tìm mình, quay đầu lại giống như người không liên quan tới can thiệp cuộc sống của anh.
Như thế nào, trong mệnh của Quý Nguyên anh lại gặp phải một người bệnh thần kinh vậy à?
Bảy bảy tám tám tâm tình loạn thành một đoàn, cứng rắn muốn Quý Nguyên xử lý tốt tất cả là không thể nào.
Chu Diễn đứng dậy đi tới bên cạnh Quý Nguyên, thân mật nắm tay của anh, dẫn anh vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-soi-nho-tung-bi-choc-da-song-lai/79222/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.