Trong tháng sáu có không ít chuyện, rất nhiều chuyện bị kéo theo, căn bản Quý Nguyên bận đến chân không chạm đất. Vì vậy, khi anh hỏi Trần Phàm Kiều có thể bỏ trống bảy tám ngày được không, Trần Phàm Kiều cho là anh mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.
"Có thể sẽ mất công một chút, một ngày thì còn có thể tạm được, chứ hành trình đã sắp xếp tám ngày, cái này xác định không đổi được." Trần Phàm Kiều nói, "Thế nào?"
Quý Nguyên nói ra câu thiếu chút nữa khiến anh ta giật mình: "Không có gì, bởi vì Chu Diễn thi cao đẳng, hai ngày này em muốn ở bên cạnh cậu ấy lúc thi."
Trần Phàm Kiều tưởng tượng một chút dưới ánh nắng chói chang như đâm vào mặt Quý Nguyên đứng trong một hàng người lớn đợi cậu chủ, quả muốn gọi anh một tiếng tổ tông.
Đây không phải là mò mẫm hồ đồ, nếu để cho Quý Nguyên làm như vậy, bị bên trên xoay vòng có thể là anh ta.
"Hiện tại không thể so với ngày trước, em tưởng mình còn là người qua đường sao?" Trần Phàm Kiều nói, lòng anh ta lại muốn nói, với khuôn mặt này của Quý Nguyên, từ trước về sau cũng không thể nào là người qua đường.
Thật ra thì Quý Nguyên cũng không có ý gì khác, lúc anh gọi điện cho mẹ thì được mẹ lay tỉnh, cảm thấy lúc này quả thật nên cho đồ chó một chút quan tâm đặc biệt. Nói thí dụ như ở nhà nấu cơm rồi mang qua cho cậu ăn ..., mặc dù nói về vấn đề nấu nướng này, cái ý nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-soi-nho-tung-bi-choc-da-song-lai/3256745/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.