Đây là lần đầu tiên Trình Triển Tâm vào phòng Lục Nghiệp Chinh, chỉnh tề sạch sẽ không tìm ra một hạt bụi nào, phòng rất lớn, giường càng lớn hơn, lúc hắn thả Trình Triển Tâm xuống, áo thun Trình Triển Tâm bị kéo lên, bắp đùi dán vào ga trải giường, ngẩng đầu nhìn Lục Nghiệp Chinh cởi áo, đè xuống.
Mưa hôn rơi vào mặt, vào môi Trình Triển Tâm, Lục Nghiệp Chinh chạm vào chỗ nửa cứng trên người Trình Triển Tâm, nắm tay Trình Triển Tâm đặt lên thắt lưng mình.
Thời điểm Trình Triển Tâm giúp hắn mở nút áo, tay cậu hơi chút run rẩy, Lục Nghiệp Chinh nhận thấy, mỉm cười, cắn bờ môi ươn ướt ngọt mềm, hỏi cậu: “Sốt sắng như vậy?”
Trình Triển Tâm đang khó khăn tháo nút, nghe vậy bèn lỏng tay, không chịu làm nữa, Lục Nghiệp Chinh đành phải tự mình cởi nút, kéo khóa quần.
Hắn cởi quần lót Trình Triển Tâm, đè lên giường giày vò hồi lâu, mở ngăn kéo tủ đầu giường, cầm một chai thuốc bôi trơn và một dây ba con sói.
Trình Triển Tâm cạn lời nhìn Lục Nghiệp Chinh nặn thuốc bôi trơn vào tay, ngơ ngẩn hỏi hắn: “Anh mua khi nào…”
Lục Nghiệp Chinh đăm đăm nhìn Trình Triển Tâm, đáp: “Ngày em hỏi anh có muốn vào không…”
“… Vào rạng sáng.”
Lục Nghiệp Chinh đã rất dịu dàng, Trình Triển mở rộng hai chân, đôi mắt vừa mỏi vừa đau, thầm nghĩ.
Lục Nghiệp Chinh mới vào gần một nửa, thấy Trình Triển Tâm đau đến nỗi bắp đùi run rẩy, chính hắn cũng phải nhịn đến mồ hôi đầy đầu, đành ấn hông Trình Triển Tâm, muốn rút ra, lần sau lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-san/472/chuong-15-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.