Khải Hân thật xinh đẹp trong bộ váy màu hồng phấn, tuy không trang điểm nhưng ở cô lại mang vẽ đẹp lung linh và thuần khiết khiến người ta ngây ngất hơn cả những người trang điểm. Khắc Du nhanh chóng kéo cô ra xe rồi phóng đi. Khải Hân không biết mình sẽ đi đâu, nhưng trong lòng vẫn không khỏi hồi họp.
Khắc Du chạy xe hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng thì cũng đến nơi. Nơi anh đưa cô đến là một vùng quê xa xôi, Khải Hân thật sự không biết đây là đâu, chỉ thấy phía trước là căn nhà bằng gỗ, mang vẽ cổ điển, đậm chất phương Tây.
- Ngạc nhiên không? - Khắc Du mỡ nón bảo hiểm cho cô.
- Đây là đâu, sao lại đẹp thế? - Khải Hân xoay vòng tròn để ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp nơi đây.
- Đây là nhà ông bà anh. Để anh dẫn em vào nhà.
- Nhưng tại sao lại đưa em đến đây? - Khải Hân lại thắc mắc, cuối cùng Khắc Du muốn làm gì cơ chứ.
- Ra mắt ông bà - Khắc Du vô tư đáp.
- Ra mắt? Ý anh là sao? - Khải Hân trợn tròn mắt ngạc nhiên, cô và anh có là gì đâu mà phải ra mắt chứ.
- Ông bà năm nay ngoài bảy mươi, bọn họ rất mong anh dẫn bạn gái về ra mắt. Mới đây bà lại trở bệnh, bắt anh phải dẫn bạn gái về, anh không còn cách nào khác nên dẫn em về đây - Khắc Du vừa nói, tay vừa vuốt tóc cô.
- Nhưng... - Khải Hân ấp úng - Nhưng... em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-phep-anh-yeu-em/2485202/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.