Edit: Cỏ
Beta: Huyên
Lâm Lung không ngờ Kiều Y sẽ ở đây, lúc này mới buông cánh tay Từ Ứng Hàn ra.
“Mẹ, sao mẹ ở đây?” Lâm Lung hơi ngạc nhiên.
Nhưng Kiều Y khẽ mỉm cười: “Tới xem con thi đấu.”
Cái này…
Thành thật mà nói, vì đây là một trận đấu bình thường cho nên ngoại trừ lần đầu tiên cô ra sân, Kiều Y cũng không thường tới xem. Vậy nên lúc này Lâm Lung mới bất ngờ, hôm nay đột nhiên bà lại đến.
Hơn nữa hai trận đấu trước đó, lúc cô trở lại phòng nghỉ, Kiều Y vẫn chưa tới.
“Dì mang trà sữa cho mọi người, Lâm Lung, em cũng có một ly.” Chu Nghiêu nhanh chóng hòa giải.
Thật ra, Lâm Lung rất hiếm khi chủ động ôm Từ Ứng Hàn trước mặt mọi người, mỗi lần đều là anh chủ động phát cẩu lương cho những người khác. Không ngờ hiếm khi cô chủ động một lần, lại bị chính mẹ mình bắt gặp.
Mọi người đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Lâm Lung vội vã kéo Kiều Y qua một bên, nhỏ giọng nói: “Thật sự không có việc gì ạ?”
“Ngược lại, có một chuyện.” Không ngờ Kiều Y chớp mắt nhìn cô, ra vẻ thần bí nói.
Lâm Lung nghiêng đầu, bất đắc dĩ nói: “Có chuyện gì mẹ gọi điện thoại cho con là được rồi, còn đi xa như vậy tới đây.”
“Đứa nhỏ không có lương tâm này.” Kiều Y đưa tay véo má cô, cô gái nhỏ có làn da rất đẹp, mịn màng trơn bóng, làm người ta yêu thích không muốn buông tay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-phep-anh-thich-em/1711268/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.