Lúc này Lâm Lung đang khom lưng tìm đồ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giản Dịch, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc.
Giản Dịch đắc ý lắc lắc điện thoại, bởi vì Từ Ứng Hàn và Ngô Địch còn đang phỏng vấn cho nên những người khác đều ở phòng ngủ chờ bọn họ kết thúc.
Lâm Lung chớp chớp mắt, sửng sốt nửa ngày mới lấy lại tinh thần hỏi: “Anh… Làm sao anh biết?”
Giản Dịch quơ quơ di động, vẻ mặt buồn cười nói: “Khi phát livestream Fox lỡ miệng nói.”
Lâm Lung: “…”
Vương Ngọc Đàn và Chu Nghiêu vốn vẫn đang cúi đầu nhìn điện thoại, cùng lúc ngẩng đầu, đứng dậy, nhanh chóng đi tới bên người Giản Dịch. Hai người nhìn một hồi, Chu Nghiêu đứng thẳng người, cười nói: “Hóa ra MID nhà chúng ta còn có nhũ danh đáng yêu như vậy, Đậu Đỏ.”
Chu Nghiêu nhìn Lâm Lung nghẹn đến nóng nảy, gò má cũng ửng đỏ lên, thật là càng xem càng vui.
Cửa phòng nghỉ vừa lúc bị đẩy ra, Tạ Ý từ ngoài thò đầu vào, nhìn một vòng, chờ khi thấy Lâm Lung, hướng về phía cô vẫy vẫy tay, vui vẻ cười nói: “Tiểu Đậu Đỏ, chào em.”
Thiếu nữ mặc đồng phục chợt đứng thẳng người, lần này thật sự tức giận.
Cô nhìn Tạ Ý, hô: “Không được gọi em như vậy.”
“Không phải em tên là Đậu Đỏ ư.” Tạ Ý nhìn dáng vẻ nhỏ bé của cô tức giận, chỉ cảm thấy buồn cười, cố ý trêu chọc: “Tên không phải là để người khác gọi sao?”
Lâm Lung mở to hai mắt trừng anh ta, Tạ Ý trêu cô xong, nhanh như chớp chạy biến.
Chờ anh ta đi rồi, trong phòng nghỉ kể cả đội viên khác hay là nhân viên cũng đều không lên tiếng. Lâm Lung đứng tại chỗ, vừa bực vừa tức, sau đó cũng không biết từ góc nào đột nhiên truyền đến âm thanh nho nhỏ, là tiếng cười.
Vì vậy, tiếng cười kia giống như lây lan, sau đó cả phòng đều bật cười.
Lâm Lung cầm lên điện thoại di động của mình, trực tiếp lao ra ngoài.
Từ Ứng Hàn và Ngô Địch phỏng vấn xong trở lại, anh nhìn quanh phòng nghỉ, hỏi: “Lâm Lung đi đâu vậy?”
“Gọi điện thoại.” Giản Dịch nén cười, trả lời.
Ngô Địch thấy bộ dáng cười trên nỗi đau khổ của người khác của cậu ta, hỏi: “Có phải cậu lại bắt nạt Lâm Lung không?”
“Em dám bắt nạt cô ấy? Đội trưởng còn không bẻ đầu em.” Giản Dịch vội vàng giơ hai tay lên, cho thấy mình trong sạch. Lời này là thật không phải nói giỡn, mọi người đều biết, Từ Ứng Hàn bình thường rất che chở Lâm Lung.
Nhưng mà nói tiếp, chiến đội bọn họ ai mà không che chở cô bé này nha.
Dẫu sao toàn LPL mới có một sinh vật trân quý cần bảo vệ như vậy, liền rơi vào chỗ bọn họ.
Mà Lâm Lung đứng bên ngoài đang chuẩn bị gọi điện thoại thì phát hiện mình lại không gọi được cho Lâm Diệc Nhượng.
Mỗi lần gọi đều là máy bận.
Tốt lắm, lại còn kéo cô vào danh sách đen.
Vì vậy cô gái nhỏ tức giận, trực tiếp nhắn Wechat cho anh, muốn anh rửa cổ sạch sẽ chờ cô.
Lúc cô quay lại, cả người thoạt nhìn vẫn đang giận đùng đùng. Vừa vào cửa, cả người đều tản ra khí thế, tôi bây giờ đang rất tức giận đừng nói chuyện với tôi.
Từ Ứng Hàn liếc cô một cái, lúc này còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Thẳng đến khi Chu Nghiêu để ý bọn họ thu dọn đồ đạc xong, xe đã ở bên ngoài chờ cả nhóm.
Vì vậy mọi người vội vàng đeo ba lô lên, đi ra ngoài. Từ Ứng Hàn cố ý rơi lại phía sau, đi bên người Lâm Lung, thấy cô vẫn rầu rĩ không vui, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Muốn đánh chết người nào đó.” Lâm Lung nhìn chằm chằm về phía trước.
Lâm Lung quay đầu nhìn anh, đầy mặt uất ức, cái nhũ danh này không phải là không tốt. Chỉ là cô không thích đưa nó ra ánh sáng, nhũ danh vốn là để người thân cận nhất gọi thôi.
Cô rầu rĩ không vui lắc đầu, đi về phía cửa.
Chờ nhóm người ra khỏi phòng nghỉ, vừa vặn đụng phải tuyển thủ đội VG. Thiếu niên tóc vàng ngày thường luôn cởi mở lúc này đi cuối cùng đội ngũ, thoạt nhìn rất ủ rũ.
Kết quả chờ cậu ta đi tới trước mặt bọn họ, thấy Lâm Lung, trên mặt thoáng qua ý cười.
Lâm Lung biết hôm nay cậu ta thua, lần bỏ phiếu cuối cùng lại không thể lên sân thi đấu cho nên khi hai người gặp nhau, có lòng tốt gật đầu với cậu ta một cái.
Trần Quân Kiệt đại khái có chút ngạc nhiên, lát sau, cậu ta nhẹ giọng nói: “Cảm ơn, Đậu Đỏ.”
…
Sau khi đội viên VG đi qua, Lâm Lung mang vẻ mặt mệt mỏi quay đầu, liền thấy người đàn ông cao lớn bên cạnh mình đang yên lặng đứng đó không nhúc nhích.
Thẳng đến khi anh nhẹ giọng hỏi: “Cậu ta gọi em là Đậu Đỏ??”
Lâm Lung còn chưa đáp lời, Vương Ngọc Đàn bên cạnh đã giúp cô lên tiếng, nói thẳng: “Hàn ca, anh không ngờ được đi, MID nhà chúng ta lại có nhũ danh đáng yêu như vậy.”
“Cậu cũng biết?” Lần này Từ Ứng Hàn thật sự có chút sửng sốt.
Vương Ngọc Đàn cười ha ha, nói: “Fox nói lỡ miệng trên livestream, bây giờ dưới official weibo người ta đều gọi bố Đậu Đỏ.”
Đậu Đỏ? Còn là bố?
Vương Ngọc Đàn thấy biểu cảm của anh, giải thích: “Người hâm mộ đều nói MID của chiến đội chúng ta bây giờ là bố đường, cho nên gọi Lâm Lung là bố Đậu Đỏ, biệt danh hôm nay mới ra lò đấy.”
Lần này ngay cả Từ Ứng Hàn cũng phải lắc đầu bật cười.
Buổi tối, mọi người như cũ cùng nhau huấn luyện online, ngay cả mấy huấn luyện viên cũng bàn bạc với nhau vấn đề BP ngày mai.
Mãi cho đến 12 giờ đêm, chưa có ai trở về.
Bởi vì mọi người đều bận rộn huấn luyện nên căn bản không ai chú ý đến tin tức trong nước.
Cho nên khi cư dân mạng trong nước đăng một video lúc trước Từ Ứng Hàn phát livestream lên.
“Chuyện khác không nói, Hàn thần nói vậy chính là ám chỉ Lâm Lung đi. Cho nên, tôi có thể to gan suy đoán, hai người bọn họ có lẽ thật sự có gì đó?”
Trong video, người đàn ông mặc áo ngắn tay ngồi trước màn hình máy tính, vẻ mặt dửng dưng uống sữa đậu đỏ, đột nhiên cười một tiếng, nhẹ giọng nói: Ừm, tôi phát hiện đậu đỏ ăn rất ngon.
Có lẽ cho đến giờ phút này, rất nhiều người mới hiểu được đậu đỏ là chỉ cái gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]