Lâm Lung vốn muốn lôi kéo Từ Ứng Hàn nói chuyện, tốt nhất là hỏi thăm rõ ràng tình huống trước đây của anh, kết quả còn chưa dò la được gì, chính cô đã ngủ mất.
Cô nằm trên gối, gò má hơi nghiêng sang bên, lông mi dày đậm che trên mí mắt, yên tĩnh mà thoải mái.
Rõ ràng một giây trước vẫn còn hỏi lung tung này kia, kết quả giây tiếp theo không cần người khác thúc giục, tự mình đã gục đầu ngủ.
Từ Ứng Hàn cúi đầu nhìn dung nhan say giấc của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo gối lên mái tóc dài, tóc đen dày bên cạnh càng làm nổi bật gò má trắng như tuyết. Thật ra thì cô không phải người ồn ào, có lúc ngược lại bình tĩnh quá mức.
Lúc Giản Dịch và Vương Ngọc Đàn chơi game, hô to đến nỗi cả phòng huấn luyện đều là tiếng của bọn họ.
Rõ ràng cô luôn ngồi bên cạnh, nếu Từ Ứng Hàn không thỉnh thoảng quay đầu, cô gái nhỏ liền yên lặng giống như không tồn tại.
Buổi sáng, Lâm Lung bị y tá tới kiểm tra đánh thức. Y tá thấy cô tỉnh, có chút áy náy cười nói: “Xin lỗi, phải giúp em đo nhiệt độ cơ thể.”
“Không sao ạ,” cô nhẹ giọng nói.
Y tá cười một tiếng: “Bạn trai em trước khi đi còn dặn để cho em ngủ thêm một lúc nữa.”
Lâm Lung ngạc nhiên, qua hồi lâu mới hỏi: “Anh ấy đi lúc nào ạ?”
“Sáng sớm hôm nay, nhìn xem anh ấy còn mua đồ ăn sáng cho em, sợ em tỉnh dậy sẽ đói,” y tá vừa tán gẫu vừa đo nhiệt độ cơ thể cho cô, cô ấy cười nói: “Các em là cặp đôi sinh viên ha, nhìn thật là xứng đôi.”
Lâm Lung nhìn hộp giữ nhiệt ở mép giường, thứ đồ chơi này là sáng sớm nay anh mua?
“Anh ấy không phải bạn trai em,” Lâm Lung cúi đầu nhìn hộp giữ nhiệt trên bàn, giọng có chút sa sút.
Y tá thật không nghĩ tới, người có thể ở chỗ này trông nom cả đêm lại không phải bạn trai. Trên mặt cô ấy thoáng kinh ngạc, nhưng lát sau đã quả quyết nói: “Vậy chắc chắn cậu ta thích em.”
“Được rồi, nhiệt độ cơ thể bình thường, " sau khi y tá giúp cô kiểm tra, cười nói.
Lúc sắp đi, y tá nhìn cô gái nhỏ ánh mắt dán chặt vào hộp thức ăn, cô cũng không tính là nhiều tuổi, bộ dáng chỉ tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy, mặc dù chưa có bạn trai nhưng gặp phải loại chuyện tình yêu giữa trai xinh gái đẹp này vẫn thấy rất vui vẻ.
Vì vậy cô nhiều chuyện nói thêm một câu: “Thật ra nếu thật sự thích người ta, không nhất định phải chờ bên nam chủ động. Đầu năm nay, con gái chủ động chút cũng không mất mặt đâu.”
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, mặt đầy ngạc nhiên.
Sau đó, chị gái y tá đã rời đi.
Lâm Lung với tay cầm lấy hộp giữ nhiệt, cúi đầu nhìn, cháo trắng, bánh bao.
Thật đúng là loại đồ nam thẳng sẽ mua.
*
Sáng sớm tinh mơ, Giản Dịch từ WC ôm bụng thức giấc, không biết là do nhiễm cảm lạnh hay đồ nướng hôm qua có vấn đề, cả đêm cậu ta đều ôm lấy cái WC.
Đang khi cậu ta mơ mơ màng màng chuẩn bị về phòng tiếp tục ngủ, liền thấy Từ Ứng Hàn từ cầu thang đi lên.
Quần áo trên người anh nhìn không giống như vừa mới rời giường, ngược lại giống vừa mới ra ngoài về.
“Hàn ca, sáng sớm anh đi đâu vậy?” Giản Dịch dụi mắt, ngáp hỏi.
Từ Ứng Hàn cũng không ngờ khi về sẽ chạm mặt cậu ta, trầm giọng nói: “Tập thể dục buổi sáng.”
Giản Dịch vốn dĩ đang mệt mỏi đến mơ hồ, sau khi nghe câu này ngược lại thấy tinh thần tỉnh táo hẳn, cậu chăm chú nhìn, kinh ngạc nói: “Anh mặc quần áo thế này đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng.”
Từ Ứng Hàn mặc áo rộng và quần jean, mặc dù quần jean cũng rất thoải mái, nhưng ai ngớ ngẩn đến mức mặc quần jean đi chạy bộ bao giờ?
“Nói nhảm nhiều vậy, còn không về ngủ?” Từ Ứng Hàn trợn mắt nhìn cậu ta, lập tức quay về phòng mình.
Giản Dịch lại ngáp một cái, mặt đầy rối rắm trở về phòng ngủ.
Lúc xế chiều, Chu Nghiêu muốn đến bệnh viện đón Lâm Lung, kết quả Giản Dịch và Vương Ngọc Đàn cũng đòi đi theo. Sau đó Lam Cảnh Trình lại kéo Từ Ứng Hàn cùng đi, vốn dĩ Chu Nghiêu chỉ muốn đánh xe của mình đưa cô gái nhỏ về.
Thế là, cuối cùng xe bus của chiến đội rời khỏi nhà chung.
Lâm Lung nhìn phòng bệnh chen chúc đầy người.
“Sao các anh đều tới đây vậy?” Cô kinh ngạc hỏi.
“Hòn ngọc quý trên tay độc nhất của đội chúng ta xuất viện, em nói sao bọn anh có thể không tới, ai không tới không phải là người rồi,” Giản Dịch ghé đầu vào vai Vương Ngọc Đàn, đắc ý nói.
Lâm Lung: “…” Hòn ngọc quý trên tay?
Vương Ngọc Đàn cũng cạn lời, “Cậu thật đúng là không ngại khoe khoang sự thật mình mù chữ, con mẹ nó cái câu hòn ngọc quý trên tay dùng như vậy sao?”
“Không dùng như vậy thì sao?” Giản Dịch ngây người.
“Dùng em gái nhà cậu, cái đồ mù chữ,” Vương Ngọc Đàn thật sự không muốn cùng cậu ta nói nhiều thêm một câu.
Lâm Lung nhìn bọn họ đấu võ mồm, lại nhìn những người khác trong phòng bệnh, có chút áy náy nói: “Thật xin lỗi, đã làm mọi người phải lo lắng.”
“Đậu má, em nói cái gì vậy, chúng ta chính là một đội,” nếu không phải bị Vương Ngọc Đàn đè cổ, thiếu chút nữa Giản Dịch đã nhảy cỡn lên.
Lam Cảnh Trình nhìn cô gái nhỏ mặt đầy hối lỗi, cũng cười nói: “Đúng vậy, chúng ta đều là đồng đội, khách khí như vậy là coi bọn anh không phải người à.”
“Cái này anh đồng ý,” Ngô Địch trịnh trọng gật đầu.
Chỉ là Lâm Lung nghĩ sắp tới còn có vòng thi đấu, bởi vì cô bị bệnh nên làm chậm trễ thời gian huấn luyện, lúc này mới thấy áy náy với mọi người. Dù sao trong đội chỉ có cô là người đi MID, nếu như cô gặp chuyện chỉ sợ cả đội đều lúng túng.
Chu Nghiêu vỗ vai cô gái nhỏ, nhẹ giọng nói: “Đừng nói như vậy, anh còn đang suy nghĩ có nên đến cửa nhà em quỳ không, con gái bảo bối của họ trao cho anh chưa được bao lâu đã phải dạo bệnh viện một vòng.”
“Cái này được,” Ngô Địch gật đầu.
Không ai ngờ Ngô Địch là người mở miệng đầu tiên, cho nên mọi người đều theo sau cười rộ lên.
Bởi vì Lâm Lung chỉ nằm viện một ngày nên không có nhiều đồ đạc.
Chờ mọi người ra khỏi bệnh viện lên xe bus, lại gặp phải hai nam sinh đang chụp hình chiếc xe.
“Má nó, thật sự là chiến đội I.W,” hai người vốn cho rằng mình tình cờ đụng phải xe bus của chiến đội I.W mà thôi, kết quả vừa quay đầu đã nhìn thấy toàn bộ người trong đội đứng phía sau.
Trò chơi Liên Minh Huyền Thoại này nam sinh chơi còn nhiều hơn nữ sinh, mặc dù ngày thường trên mạng chỉ toàn thấy fans nữ.
Tuy nhiên ở sân thi đấu, trong tiếng hô to ủng hộ, fans nam cũng góp không ít thóc.
“Hàn ca, em là fan của anh, từ khi anh bắt đầu thi đấu em vẫn luôn theo dõi anh,” nam sinh vóc dáng cao có chút kích động nói.
Từ Ứng Hàn bình thường đối với ai cũng lạnh như băng, cũng may đụng phải fans nên tốt xấu vẫn cho họ chút thể diện, khẽ gật đầu.
Vì vậy nam sinh xúc động, vội vàng hỏi: “Em có thể chụp ảnh chung với anh không?”
Chu Nghiêu cũng không nghĩ đến ở chỗ này sẽ chạm mặt fans, nhưng người ta chỉ muốn chụp chung, ngược lại không tiện từ chối. Anh ta nhìn Từ Ứng Hàn một cái, cũng may anh gật đầu đồng ý.
Chờ nam sinh này chụp xong, nam sinh vẫn luôn im lặng bên cạnh nhỏ giọng nói: “Piano em là fans của chị, em có thể chụp ảnh chung với chị không?”
Lâm Lung vốn đang đứng ở giữa, bởi vì xung quanh đều là thanh niên nên hơi che khuất cô.
Không ngờ cậu fan nam này vẫn luôn chú ý đến cô.
“Em cảm thấy chị chơi rất giỏi, so với nhiều MID khác đều mạnh hơn,” nam sinh này nhìn chỉ hơn mười tuổi, bộ dạng thanh tú, khi nói chuyện còn đỏ mặt.
Fan nam muốn Từ Ứng Hàn ký tên ở đằng trước cười nói: “Em họ của em đúng là fan của Piano, phải cái cậu nhóc quá xấu hổ. Trước kia khi chị ở Hàn Quốc còn chưa đi thi đấu, cậu nhóc luôn nói với em người thường thách đấu MID này rất trâu bò, sau này nhất định có thể đánh chuyên nghiệp. Chỉ là bọn em không ngờ chị lại là con gái.”
Sau khi dứt lời, cậu fan này cũng tự cảm thấy mình nhỡ miệng, xoa gáy cười: “Bọn em không cảm thấy con gái thua kém con trai, chẳng qua là quá bất ngờ.”
Lâm Lung gật đầu, cô biết bọn họ đều không có ác ý, chuyện đơn giản như vậy cô cũng chưa đến mức không phân biệt được.
Vì vậy cuối cùng cô ký tên cho fan, còn cùng cậu nhóc chụp ảnh.
“Những trận thi đấu tiếp theo tiếp tục cố gắng, hy vọng năm nay chị có thể tiến vào series S,” cậu nhóc sau khi lấy lại điện thoại của mình, trịnh trọng nói với Lâm Lung.
Mãi cho đến khi lên xe, ngồi xuống ghế, Lâm Lung thấy hai fan nam vẫn chưa rời đi.
Bọn họ thấy cô ngồi ở sát cửa sổ, còn vẫy vẫy tay.
Đột nhiên cậu nhóc thanh tú hô to một câu: “Piano, cố lên.”
Giọng nói của cậu nhóc rõ ràng làm cho tất cả mọi người trong xe đều nghe thấy, ngay cả người đang cúi thấp đầu nhìn điện thoại, Từ Ứng Hàn, cũng ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Xe chậm rãi di chuyển về phía trước, Lâm Lung vẫy tay với bọn họ.
Cô ghé vào cửa sổ, nhìn hai thiếu niên bên ngoài, mặc dù đây là lần đầu tiên cô gặp hai người họ. Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên cô nghe được người nói, piano em là fan của chị.
Khi Lâm Lung còn là người chơi piano, có rất nhiều người dùng nhiều ngôn ngữ nói với cô, bọn họ rất yêu thích tiếng đàn của cô, rất êm tai, rất tuyệt vời.
Nhưng từ khi cô trở thành Piano, một tuyển thủ chuyên nghiệp Liên Minh Huyền Thoại, đây là lần đầu tiên có người nghiêm túc nói với cô, cậu là fan của cô.
Là fan của Piano.
“Còn tiếp tục nhìn?” Từ Ứng Hàn ngồi ở bên cạnh, thấy cô tha thiết ôm lấy cái cửa sổ, mở miệng nói.
Lâm Lung quay đầu nhìn anh, cực kỳ nghiêm túc nói: “Đội trưởng, anh không cảm thấy bọn họ rất chân thành đáng yêu sao?”
Từ Ứng Hàn mặt không thay đổi nhìn cô, “Ờ, không cảm thấy.”
Sau đó anh cúi đầu, tiếp tục xem điện thoại.
Lâm Lung hừ một tiếng, người này đúng là không đáng yêu chút nào, đối với fan tốt như vậy lại bày ra cái thái độ này.
Tác giả có lời muốn nói: Hàn ca: Sáng sớm anh tới đón em, em lại cảm thấy người khác đáng yêu? Lung muội: Bọn họ thực sự đáng yêu mà??
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]