Edit: Huyên
Beta: Tà
Lúc Từ Ứng Hàn ôm Lâm Lung mới phát hiện ngày thường cô ăn nhiều như vậy nhưng lại rất gầy.
Rõ ràng chính là một cô gái cao ráo nhưng lại nhẹ cân, nhẹ đến khó tin.
Khi anh ôm cô gái nhỏ xuống lầu, Chu Nghiêu đã đánh xe tới cửa.
Lam Cảnh Trình mở cửa xe, Từ Ứng Hàn ôm cô gái nhỏ ngồi vào ghế sau.
Lúc này Lâm Lung đã tỉnh lại, chẳng qua là cô quá đau đớn, ý thức đều trở nên mơ hồ. Chỉ có dựa vào cái ôm ấp áp này mới cho cô chút cảm giác dễ chịu.
Chu Nghiêu đánh xe chạy thẳng tới bệnh viện.
Từ Ứng Hàn cúi đầu vén mái tóc dài của cô ra khỏi mặt, duỗi tay sờ một cái, đều là mồ hôi.
“Lâm Lung,” anh nhẹ giọng gọi.
Lâm Lung ngay cả sức lực mở mắt cũng không có, một tay cô vô lực khoác lên cánh tay anh, sau nửa ngày mới hé môi khẽ nói: “Đau quá.”
Em đau quá.
“Anh biết, anh biết rồi,” Từ Ứng Hàn ôm chặt lấy người, đưa tay sờ trán cô.
Cô không sốt, nhưng cả người đều đầy mồ hôi, hơn nữa bàn tay cô vẫn luôn ôm bụng.
Lam Cảnh Trình ngồi ghế trước quay đầu nhìn lại, bên trong xe tối mù, không thể thấy rõ cảm xúc trên mặt anh, nhưng vừa rồi một câu ‘anh biết’ kia ngay cả thanh âm cũng run rẩy.
Từ Ứng Hàn luôn luôn lạnh lùng kiêu ngạo kia lại dao động cảm xúc lớn như vậy.
Cũng may anh không nhiều lời, chỉ yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-phep-anh-thich-em/1711212/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.