Chương trước
Chương sau
Edit: Cỏ
Beta: Huyên + Tà

"Đội trường Hàn, cậu tắm chưa?" Ngô Địch thấy Từ Ứng Hàn đẩy cửa đi vào, thuận miệng hỏi một câu.

Từ Ứng Hàn đứng trước tủ quần áo lại không chú ý đến anh ta, Ngô Địch cũng bước tới, lúc này mới phát hiện anh đang ngây người ra trước tủ. Đến khi Ngô Địch đẩy anh một cái, "Nghĩ gì mà ngây ra thế?"

"Không có gì," Từ Ứng Hàn khẽ lắc đầu, sau đó quay lại nhìn bức tường đối diện.

Anh còn đang nghĩ đến chuyện trong phòng huấn luyện vừa rồi, đưa tay ấn lên huyệt thái dương, cho dù lúc nãy ở trên xe buýt của đội, Giản Dịch và Vương Ngọc Đàn kêu gào ỏm tỏi, hét lên suốt dọc đường, anh cũng có thể đeo tai nghe làm như không hay biết gì.

Nhưng bây giờ, anh lại cảm thấy đau đầu.

Tâm tư của cô gái nhỏ, nếu bây giờ anh vẫn không nhận ra thì đúng là ngu ngốc.

Nên nói về Từ Ứng Hàn thế nào đây, là mẫu người từ nhỏ đến lớn luôn được các cô gái chào đón, cho dù là ngày trước còn ở trường học, hay là sau khi trở thành tuyển thủ thi đấu eSports, luôn có fandom và những người dựa vào quan hệ muốn tiếp cận anh.

Đối với những người yêu mến mình, anh cố gắng chơi tốt mỗi trận đấu, giành chiến thắng mang về tặng họ là được. Còn những người có tư tâm khác, ngay cả một cái liếc mắt anh cũng không muốn nhìn, không để ý đến thì sẽ không cảm thấy đau đầu.

Nhưng cô không giống như vậy.

Khác nhau như thế nào? Bởi vì cô chơi tốt hơn những người khác? Hay còn gì khác nữa.

Có lẽ từ lúc ban đầu Lâm Lung xuất hiện đã không giống họ, lúc ấy trên máy bay cô chậm rãi muốn anh ký tên, lại dùng giọng điệu không sợ chết nói cho anh biết cô không phải fan của anh.

Sau hậu trường nghe được cuộc điện thoại của Đỗ Chi Trạch, cô gái nhỏ thô lỗ giơ ngón tay giữa về phía hắn.

Có lẽ là lúc anh nhìn thấy tấm poster buổi hòa nhạc của cô trên đường phố Los Angeles, gương mặt tự tin và tinh xảo của cô gái nhỏ trong bộ váy dạ hội màu trắng, dưới ngọn đèn đêm trông vô cùng xinh đẹp.

Từ Ứng Hàn đưa tay vỗ lên trán, ngay cả lúc thi đấu thua kém đối thủ mười nghìn vàng, lông mày chàng trai này cũng chưa từng nhăn lại, lúc này lại đứng ngây ra trước tủ quần áo của mình.

"Có tâm sự à?" Ngô Địch thấy anh đã lâu vẫn không cử động liền hỏi một câu.

Từ Ứng Hàn lắc đầu, thấp giọng nói: "Không có, tôi đi tắm."


Nói xong, anh cầm đồ ngủ của mình đi ra ngoài.

**

Bên này Tô Hiểu Đàm quả thật muốn điên lên rồi, không kiềm chế được trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Lung, cô gái nhỏ không còn cách nào, chỉ có thể trốn ở trong chăn nhận điện thoại.

"Ái chà, giọng cậu sao lại nhỏ như vậy," Tô Hiểu Đàm nghe thấy giọng nói vừa nhỏ vừa rầu rĩ của cô, có chút bất lực hỏi.

Lâm Lung lắc đầu, chỉ có thể nói: "Phòng tớ cách âm không tốt lắm."

Tô Hiểu Đàm cũng không quan tâm đến vấn đề này, vội vã hỏi thăm: "Rốt cuộc hai người hôn môi gián tiếp là chuyện gì xảy ra, tớ đã nói rồi, Hàn ca có ý với cậu, chắc chắn có ý. Xong rồi, cậu muốn thành kẻ thù chung của giới eSports, lại muốn cua người đàn ông độc thân hoàng kim của eSports."

Lúc này Lâm Lung lại nói giúp Lâm Diệc Nhượng, cô nói: "Thật ra tớ thấy anh trai nhỏ của tớ cũng không tệ, dáng dấp ưa nhìn, còn có tiền."

"Cho dù anh ấy coi như vừa đẹp trai lại có tiền, đó cũng là anh cậu, vẫn là Hàn thần của chúng ta tốt hơn, vừa cao vừa đẹp trai, quan trọng là đủ lạnh lùng, trong giới có không biết bao nhiêu bóng hồng bình luận viên online đều bị anh ấy trực tiếp hoặc gián tiếp từ chối."

Lâm Lung nằm trong chăn, vừa ngột ngạt lại vừa nóng, sau đó nhiệt độ toàn thân như quả cà bị hầm lên, nước nhanh chóng bốc hơi.

Đúng vậy, ai cũng biết anh tốt như vậy.

Nhưng anh lại không phải là của cô.

Ngay cả chuyện đối với cô mà nói là tiến triển rất lớn này, thật ra cũng là do cô chủ động.


Lâm Lung không nhịn được nằm lỳ trên giường, làm sao bây giờ, có phải cô nên chủ động một chút hay không. Sau khi cô kể chuyện này với Tô Hiểu Đàm, cô ấy càng chắc chắn nói cho cô biết, "Cậu yên tâm, Hàn thần nhất định có ý với cậu, nếu không anh ấy cũng sẽ không để cậu đến gần mình như thế, thật đấy, cậu phải tin tớ."

Nghe thế, ngược lại trong lòng Lâm Lung càng thêm lo lắng.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, lời của Tô Hiểu Đàm dường như chưa từng linh nghiệm.

Cô đột nhiên xốc chăn ra, ỉu xìu nói: "Nếu như anh ấy chỉ coi tớ như đồng đội bình thường thì làm sao bây giờ?"

Thật ra anh đối những đồng đội khác cũng rất tốt.

Chiến đội mời khách đi ăn, đều là Hàn ca chi tiền.

Trong giải vô địch thế giới năm ngoài, hai người Giản Dịch và Vương Ngọc Đàn đã chơi rất tệ, ngược lại Từ Ứng Hàn còn nhận lấy trách nhiệm thay họ, kiên quyết ủng hộ bọn họ, khiến hai người giờ đã những đệ tử trung thành của Từ Ứng Hàn.

Ngoài ra còn có Lam Cảnh Trình, một cựu quán quân JG rất tốt, cũng vì lời mời của Từ Ứng Hàn, lại bằng lòng vào đội đảm nhận vị trí JG dự bị.

Ngô Địch lại càng khỏi phải nói, hai người họ đã là đồng đội ba năm, nghe đâu cũng đã ngủ cùng phòng gần hai năm.

Chỉ có cô biết anh trễ nhất.

Có lẽ anh thật sự chỉ vì cô là đồng đội nên mới quan tâm cô như vậy.


"Cậu không thử một lần làm sao biết được."

"Nhưng nếu bị từ chối, ngay cả làm đồng đội cũng không được nữa, tớ còn muốn giành chức vô địch Series S với đội trưởng," Lâm Lung ngồi ôm chân trên giường, cô không muốn vì chuyện này mà làm cho quan hệ của bọn họ đi đến bước không thể quay lại.

Tô Hiểu Đàm bên kia thở dài một hơi, dường như cũng cảm thấy vậy.

Hai cái đầu ngu ngốc có vẻ vẫn không nghĩ ra cách gì.

May mà Tô Hiểu Đàm coi nhưng vẫn biết cách an ủi, cô nói: "Tớ cảm thấy nếu quả thật Hàn ca thích cậu, nhất định anh ấy sẽ có hành động, nếu không thì chúng ta án binh bất động, ôm cây đợi thỏ."

Lâm Lung sửng sốt, lát sau mới nói: "Nếu như con thỏ kia không ngốc như vậy, không tự đưa mình tới cửa thì phải làm sao."

Cô nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc lâu, thế nào cũng không cảm thấy Từ Ứng Hàn là con thỏ ngu ngốc kia cả.

"Trường hợp này rất khó xảy ra," Tô Hiểu Đàm không chịu thua nói.

Sau đó, Lâm Lung thực sự tin lời quỷ quái của cô ấy, đột nhiên vui vẻ nói: "Đúng vậy, rất khó."

Vì vậy cô gái nhỏ mang theo trường hợp rất khó xảy ra này, mộng đẹp cả đêm.

**

Ngày hôm sau, Lâm Lung như thường lệ thức dậy sớm nhất, nhưng Từ Ứng Hàn vốn dĩ vẫn luôn đúng mười hai giờ rời giường xuống lầu ăn cơm lại không có động tĩnh gì.

Mãi cho đến hơn hai giờ chiều, hai người Giản Dịch và Vương Ngọc Đàn mới xuống lầu.

Bọn họ vừa nhìn thấy Lâm Lung đã cười hì hì, rõ ràng hai người này vẫn còn nhớ rõ hành động ngu ngốc của mình tối qua.

May mà đến cuối tuần bọn họ mới có trận đấu tiếp theo, nếu không với trạng thái của hai người này, đoán chừng những huấn luyện viên online trên Tieba đã phun nước miếng dìm chết họ.

Bởi vì khi đấu rank, tổ đội hai người chịu ngược thua 3 trận liên tiếp.

Từ Ứng Hàn là người cuối cùng thức dậy, Lâm Lung nhìn anh bước vào, lại hốt hoảng cảm thấy trên đầu anh thật sự mọc ra hai cái lỗ tai thật dài.

Quả nhiên là giấc mơ tối qua làm cô cũng ngơ ngẩn.

Tác giả có chuyện muốn nói: Hàn thần: Ai là con thỏ? Ai?
Lung muội: Anh anh anh
Hàn thần: Ừ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.