Edit: Vân 
Beta: Tà + Huyên 
Sau khi khúc hát sinh nhật rời rạc kết thúc, Lâm Lung vẫn còn ngồi dưới đất. 
Vừa nãy cô đang lúi húi tìm điện thoại thì bị tiếng mở cửa bất ngờ dọa sợ, ngồi bệt xuống đất. Tiếp đó, nghe bọn họ hát chúc mừng sinh nhật, Lâm Lung liền ngây ngốc tại chỗ luôn. 
Ánh lửa từ ngọn nến sinh nhật khiến căn phòng huấn luyện trở nên lờ mờ hư ảo. 
Bỗng nhiên, một người đi ra từ bên cạnh Giản Dịch đang bưng bánh, nhưng bởi ngược sáng nên cho nên lúc người đó đến gần, Lâm Lung mới nhận ra đó là Từ Ứng Hàn. 
Anh hơi khom người, bĩu môi, lúc này giọng anh không giấu được mấy phần giễu cợt: "Em đang mò vàng dưới đất đấy à?" 
Lâm Lung: "..." Người này thật là. 
Thế nhưng ngay sau đó, anh đưa tay ra nắm đúng tay cô, kéo Lâm Lung dậy. 
Cô vừa mới đứng vững, đang định nói tiếng cảm ơn thì cảm thấy trên đầu nằng nặng. 
Hình như đó là một cái mũ. 
"Đây là gì ạ?" 
Từ Ứng Hàn khẽ cười, lui về sau một bước, dường như muốn mượn ánh nến mờ để nhìn, lát sau mới nhẹ nhàng nói: "Con gái các em không phải thích những thứ này sao?" 
Lâm Lung còn định phản bác, trước mắt bỗng sáng bừng, cô phải đưa tay lên che mắt. 
Ở trong tối lâu như vậy, bây giờ cô vẫn chưa thích nghi được với ánh sáng mạnh. 
Đợi đến khi cô bỏ tay ra, đã thấy ở cửa một đống người chen chúc. 
Vương Ngọc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-phep-anh-thich-em/165789/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.