Duy Đông không kiềm chế được cơn thịnh nộ: "Mấy người đó thật là vô nhân tính mà. Nhưng mày chắc là nó đã bị trộm bắt chưa?"
Tử Đằng gật đầu: "Người ta cho ba tao xem video trích xuất từ camera luôn mà." Nàng cũng không tức giận gì mấy, nhưng cảm xúc rõ ràng là không cam tâm: "Dù nó có hung dữ đi chăng nữa thì nó vẫn có quyền được sống. Không thể tin được người ta lại bắt nó đi. Chắc chắn là bây giờ nó đã vô bụng mấy người đó, hoặc là bị bán cho mấy quán nhậu rồi." Sự tức giận cũng không là gì so với sự xót thương mỗi khi nàng nghĩ đến cái cảnh nó bị người ta giết chết rồi bỏ vào nồi nước sôi. Nàng từng bất lực chứng kiến cảnh một chú chó bị người ta siết cổ cho đến chết. Con mắt trợn trắng cùng với sự vùng vẫy trong hơi mòn để giành giật lại sự sống ấy đến bây giờ nàng không thể quên được.
Nàng thở dài, rồi nói: "Tao cần phải làm gì đó để nâng cao ý thức của mọi người về vấn đề này. Chó là bạn, không phải thức ăn."
"Vậy mày định sẽ làm gì? Trước giờ vẫn có rất nhiều người và tổ chức làm việc đó rồi, kết quả cũng chẳng khả quan mấy. Trừ khi có pháp luật vào cuộc."
"Chờ pháp luật thì tao nghĩ còn lâu, và nằm ngoài khả năng của mình. Hơn nữa, vấn đề cốt lõi ở đây là ý thức của con người. Nếu mình có ý thức thì không cần đến pháp luật đâu."
"Mày nói cũng phải."
Đông Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-phan-ung-tu-dang-x-love-tim-x/2828322/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.