Không biết có phải nguyên nhân là vì Trần Hi hay không, mẹ Doãn cảm thấy bữaăn trôi qua rất nhanh. Khương Sâm cáo từ rất sớm, công việc rửa chén lại rơi vàotay của Doãn Triệt.
Mẹ Doãn trước lạ sau quen tìm được chai rượu đỏ, tự mình nhàn nhã mở nắp rượura.
Trần Hi cũng vui vẻ tiếp mẹ Doãn uống rượu, tin tức Khương Sâm mang tới cũngđủ cho cô tiêu hóa trong mấy ngày.
Mẹ Doãn là một người thông minh, bà nhìn ra sự bất thường trong mối quan hệgiữa Khương Sâm và Trần Hi, chỉ là tình cảm giữa hai người rất vi diệu, nhiềuhơn một bước chính là người yêu, thiếu một bước lại là bằng hữu.
Mẹ Doãn đưa ly rượu lên cụng với Trần Hi một cái: “Có một số việc thật làphải thận trọng, không có thuốc hối hận, không cẩn thận sẽ gặp ôm hận cả đời,lấy dì đây mà nói, mặc dù dì oán hận cha của Doãn Triệt, nhưng là nhiều năm mưagió chung một đường như vậy, dì thật đúng là không có cách nào tưởng tượng,không có ông ấy sẽ như thế nào.”
Trần Hi cười cười, uống một hớp rượu, cô nhìn hướng phòng bếp lại quay sangnhìn mẹ Doãn: “Dì à, dì cứ yên tâm, con từ đầu đến cuối chỉ có một người là DoãnTriệt, thời gian chúng con ở cùng nhau, so với dì nghĩ còn lâu hơn rấtnhiều.”
Trong mắt mẹ Doãn đầy an ủi, lời nói của bà rất thâm ý, Trần Hi cũng nghe ra,mẹ Doãn là hy vọng Trần Hi càng phải thận trọng, mũi tên đã khai cung không thểquay đầu, đạo lý này rõ ràng dễ hiểu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-noi-xu-voi-toi/2503209/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.