“Đây chính là người mất tích năm năm trước sao?”
Doãn Triệt nhảy lên sân khấu, một phát bắt được cô gái đang ra sức uốn éo,kéo cô vào trong ngực mình.
Anh quả thật không thể tin vào ánh mắt của chính mình, ngày hôm qua còn tưởngrằng mình xuất hiện ảo giác mới nhìn thấy cô, hôm nay thế nhưng người thật hiệnra ở ngay trước mắt.
Nhưng mà, nhìn xem cô đang làm cái gì, cơ thể gần như không tự chú, trong mộtđám đàn ông như lang sói mà giãy dụa múa may, vòng eo mịm mại uốn éo như một conrắn, thật không ra thể thống gì cả.
Doãn Triệt cởi áo khoác âu phục của mình đắp lên người Trần Hi, nhốt chặt cơthể cô không cho giãy giụa, trong nháy mắt vác cô lên vai nhảy xuống khỏi sânkhấu.
Đây thật sự là điên cuồng, Doãn Triệt sợ rằng mình nằm mơ cũng không nghĩđến, có một ngày anh phải lên sân khấu biểu diễn một màn như vậy, hơn nữa làđang bàn chuyện làm ăn,chỉ vì không kiềm chế nổi đám đàn ông đó đang ra sức túmlấy quần áo cô xuống, nhìn những tên đang ngồi dưới khán đài cũng có thể biếtbọn chúng đang tưởng tượng cái gì trong đầu.
“Mọi người cứ tiếp tục, tôi có chút chuyện đi trước.” Doãn Triệt cùng mọingười dặn dò một tiếng, khiêng cái người đang không an phận trên vai liền hướngđi ra ngoài.
“Buông ra, tôi không biết anh.” Trần Hi lên tiếng, cô không nói lời nào DoãnTriệt còn thấy trong lòng thoải mái một chút, cô vừa mở miệng, Doãn Triệt hỏakhí lập tức ập tới, anh xòe bàn tay ra, vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-noi-xu-voi-toi/2503190/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.