Doãn Triệt không nghĩ tới, trong lúc hắn còn đang muốn đi tìm Trần Hi, cô gáikia đã cao chạy xa bay, dùng tốc độ của “sét đánh không kịp bịt tai”, phải biếtrằng hai người tách ra vẫn chưa được 24 giờ.
Doãn Triệt nhìn Khương Sâm một chút, Khương Sâm buông hai tay tỏ vẻ rất tiếcnuối, thá độ của hắn nói cho Doãn Triệt biết, tâm tình của hắn hôm nay rất tốt.Tiểu Hắc thì đứng một bêb chỉ biết nhìn trời.
“Cô ấy thế nào đột nhiêb lại đi, có nói chuyện gì không?” Doãn Triệt nhìnthẳng chầm chầm vào Khương Sâm, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Tiểu Hắc mộtchút.
Tiểu Hắc liếc mắt nhìn Khương Sâm, tiếp tục nhìn trời.
“Con cảm thấy cô ấy có thể nói chuyện gì với ta?” Khương Sâm nhíu mày, trênmặt khẽ mỉm cười.
“Cô ấy. . . . . .” Doãn Triệt mở miệng định nói liền ngưng lại. Muốn nói choqua chuyện sao? Hắn mới không có ngu như vậy. “Con đi đây.”
Doãn Triệt cầm y phục ném lên trên ghế sopha, hướng trên bả vai xoa vàicái.
Bầu trời đêm tối nay rất sáng, có thể thấy rõ cả trăng và sao.
Doãn Triệt ngẩng đầu nhìn trăng sáng một hồi, trăng sáng to như vậy, tròn nhưvậy hình như là ngày mười lăm tháng tám rồi, hắn cười haha vài tiếng, là ngày cảnhà đoàn tụ phải không?
Ngạn ngữ Trung Quốc có câu, có bạn từ phương xa tới thì sẽ rất vui mừng….
. . . . . .
Trần Hi cố gắng nuốt hết đống đồ ăn chất như núi, cô cảm thấy như bây giờ rấttốt, ít nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-noi-xu-voi-toi/2503163/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.