“Khụ khụ. . . . . . Hắt xì. . . . . .” Nhìn khăn giấy trong thùng rác trướcmặt đã chất đống như núi, Trần Hi vuốt vuốt lỗ mũi, cảm mạo nóng sốt ho khanchảy nước mũi lại xảy ra cùng một lúc, làm cô không khỏi than thầm sao mình lạixui xẻo nhu vậy.
“Khụ khụ. . . . . . Hắt xì. . . . . .” Nhìn thùng rác cứ như trên cái núi nhỏlại mọc thêm một đóa hoa trắng rồi.
Từ bữa tiệc lần đó về sau, Trần Hi bắt đầu suy nghĩ lại, cô vốn đã chuẩn bịtinh thần rất tốt, nhưng là mỗi lần gặp Doãn Triệt đều bị hắn ăn sạch sẽ. Đâyrốt cuộc là tại sao lại như vậy chứ?
Giống như thời điểm nhùn thấy hắn đại não cô liền bị co rút lại, trở nênkhông minh mẫn, cũng không hẳn là sợ, nhưng chính là một loại cảm giác khôngkháng cự được, giống như, cô đã âm thầm tự nói cho mình biết, cô không được đềkháng hắn, cô coi như có kháng cự thì kết quả cũng sẽ không thay đổi.
“Cốc cốc . . . . .” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Trần tiểu thư, cô có khỏe không.” Ngoài cửa là Tiểu Hắc.
“Tôi. . . . . . Khụ khụ. . . . . .” Trần Hi dùng tiếng ho khan để trảlời.
“Cơm đặt ở trên bàn ăn rồi, nhớ ăn, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi, tôiđi trước.”
Kể từ đêm đó về sau, Khương Sâm cũng vẫn không có xuất hiện qua.
Trần Hi còn nhớ rõ ngày đầu tiên cô bị cảm, lúc tỉnh dậy cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-noi-xu-voi-toi/2503141/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.