Hàng mi dài quét qua vành tai mỏng manh của cô, hơi thở nóng rực như thiêu như đốt phả xuống, nụ hôn tinh tế lướt xuống sau tai, chạm đến cần cổ mảnh mai, lưu lại một đường dấu vết ái muội.
Hướng Ca nằm trên chiếc sofa mềm mại, lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở gấp gáp, bàn tay bị đặt trên đỉnh đầu vô thức siết chặt lấy ngón tay anh.
Trong phòng khách một mảnh yên tĩnh, tiếng hít thở phá lệ rõ ràng.
Cổ áo ngủ rộng thùng thình dần trở nên lỏng lẻo, cánh môi mỏng khẽ dừng lại nơi xương quai canh cô gặm cắn, mang theo chút cảm giác đau đớn nho nhỏ kèm theo sự tê dại càn quét khắp người, bàn tay vốn đặt bên hông cô thong thả mò mẫm dần xuống dưới.
Cô mặc áo ngủ của anh, vốn đã rộng vô cùng, lưng quần cũng lỏng lẻo cố neo bám vào xương hông bên cạnh, khiến tay anh dễ dàng thăm dò vào trong, chạm đến lớp vải bông trên mép quần ren, đầu ngón tay của ngón giữa cách nơi ấm áp mềm mại một lớp vải mỏng, khẽ khàng ấn nhẹ xuống.
Có chất lỏng bắt đầu chảy ra, từ từ nhiễm vào đầu ngón tay..
Hướng Ca hít sâu, thấp giọng ngâm nga một tiếng, hai chân vô thức kẹp chặt.
Tay anh đặt ở nơi đó, phủ lên chỗ mềm mại nay bị cô kẹp chặt, hệt như đang thiêu đốt trái tim anh.
Con người lạnh lùng lãnh đạm như thế cũng có lúc nóng bỏng dọa người như vậy.
Cô cắn chặt môi dưới, đôi mắt mơ màng mở lớn, tầm mắt dần dần tìm kiếm bóng hình anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-nguoi-biet-the-nao-la-bach-lien-hoa-chan-chinh/941016/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.