Bạch liên hoa chân chính từ đỉnh cao ngã xuống, không biết ở chỗ nào liếm láp vết thương, đã quả tổn thương, người phỏng chừng tạm thời không thể xuất hiện, dù sao, thủ đoạn Tần Túc, Trình Diệp đã được 'lĩnh hội' qua trong dữ liệu thế giới. So với Tô Bạch Duệ, Trình Diệp cũng không tính là bạch liên hoa, cậu cũng không như Tô Bạch Duệ, dứt khoát mấy câu nói liền định đoạt sinh tử của một người. Cậu cảm thấy bản thân nhiều lắm chính là báo thù, lấy chiêu hủy chiêu mà thôi. Nằm trên giường rất lâu, thân thể Trình Diệp cũng tu dưỡng không sai biệt lắm, tâm tình cũng từ từ chuyển biến tốt, lúc cậu nghỉ ngơi lấy sức căn bản không lên mạng, vừa vặn, Tần Túc cũng không muốn cho cậu biết bất cứ chuyện gì có liên quan đến Tô Bạch Duệ. Cho nên Tô Bạch Duệ ở trên mạng trở thành trò khôi hài, Trình Diệp hẳn là hoàn toàn không biết chuyện, như vậy cũng tốt, đỡ làm cho cậu tiêu hao thời gian lần tinh lực để diễn kịch. Bạch liên hoa đã héo tàn đến một cánh hoa cũng không còn, sức sống đều bị rút hết, Trình Diệp lười giày xéo trên người Tần Túc. Cậu bắt đầu tính toán lên kế hoạch hoàn thành nhiệm vụ. 666 tính toán dữ liệu, không quá chắc chắn mà nói: "Nên tính là hoàn thành đi!" Trình Diệp nhíu mày: "Còn phải như thế nào nữa?" 666 xoay đến vặn vẹo, nỗ lực bán manh, nói: "Ngài biết, tôi đây không phải lần đầu tiên nhận nhiệm vụ, còn chưa nhận được mệnh lệnh rời đi thế giới của chủ hệ thống, tôi không có năng lực đưa ngài đi thế giới tiếp theo, nhưng mà Diệp Tử, bạch liên hoa do ngài cầm cố, bạch liên hoa chân chính cũng thất bại, có thể nghỉ ngơi rồi." Cũng có đạo lý, ở thêm mấy ngày thì hưởng thụ Tần Túc chăm sóc tỉ mỉ chu đáo thêm mấy ngày, Trình Diệp ôm thái độ thờ ơ, an nhàn sống qua ngày, mãi đến khi —— Tô Bạch Duệ liên lạc cho cậu. Trình Diệp cảm khái: "Côn trùng trăm chân, đến chết vẫn còn giãy dụa, không nghĩ tới cậu ta dĩ nhiên còn sống tạm bợ, lại còn có thể gọi đêịn tới." 666 xấu hổ nói: "Bởi vì cậu ta hiện tại triệt để hư hỏng a, thân mật ở khắp mọi nơi." Trình Diệp: "..." Cậu cũng không phải cậu ta thân mật, cậu nhăn nhăn nhó nhó cái gì. 666: "..." Hoàn không phải là bởi vì ngài, nhất định phải cho tôi xem mấy cái, mấy cái... Video không thể nói! Hiện tại chỉ cần vừa nhắc tới Tô Bạch Duệ, phản ứng đầu tiên chính là da thịt trắng toát... Cũng có da đen. Tần Túc lo lắng cho Trình Diệp, nhưng không tới mức một tấc cũng không rời, Trình Diệp chọn thời gian, hẹn nơi gặp Tô Bạch Duệ, không phải quán bar, không phải quán cà phê, cũng không phải quán cơm, mà là ở ven đường. Trình Diệp và Tô Bạch Duệ cao giống nhau, nhưng ánh mắt cậu nhìn về phía Tô Bạch Duệ lại cao nhân nhất đẳng, giống như nhân loại nhìn giun dế, không có đồng tình và thương hại, chỉ có châm chọc và cười nhạo. Dù sao nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, cậu không cần làm bộ làm tịch cố nén buồn nôn đối với Tô Bạch Duệ, ha, nhìn kgương mặt xinh đẹp đáng yêu kia cậu liền đầy bụng tức giận. Thật giống như lớn như vậy liền sẽ không phải là người xấu, Trình Diệp lườm một cái, cậu và nguyên chủ lớn lên yêu diễm thì đáng đời bị chụp nón đen bị hãm hại sao, cậu thấy Tô Bạch Duệ cực lực che giấu vết thương xanh tím vẫn có một ít lộ ở bên ngoài, thậm chí nâng lên trên cổ tay còn có vết tích buộc chặt màu đỏ, xương quai xanh là vết bỏng của tàn thuốc, nghe đâu trên người trải rộng vết roi và những thương tổn do khí cụ khác lưu lại, thời gian dài để lại vết sẹo, bởi vì không được xử lý kịp thời đã mâng mủ, bất quá Tô Bạch Duệ tâm đã chết, trên người thương đau không sánh bằng dằn vặt trên tinh thần, vừa nghĩ tới cậu ta hiện tại bi thảm như vậy, Trình Diệp lộ ra khoái ý mỉm cười! Lớn lên thanh thuần như vậy còn không phải cũng bị lôi kéo chơi mấy trò bạo lực sao, không phải là bạch liên hoa sao, không phải là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn sao, lão tử cho cậu ít nước bùn! Tô Bạch Duệ phẫn hận theo dõi cậu: "Là mày, đều do mày!" "Đúng, đương nhiên là tôi." Trình Diệp dương dương tự đắc, cậu cười trắng trợn không kiêng dè, cười đến thoải mái, giống như là muốn đem toàn bộ uất ức của nguyên chủ phát tiết ra ngoài, cậu cười đến cuối cùng, nước mắt đều chảy ra, chỉ tiếc mài sắt không nên kim lắc đầu một cái, "Đã sớm không ưa cậu một bộ giả vờ giả vịt, tôi chính là muốn nhìn dưới lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa kia của cậu là bộ dáng gì, cậu không tự động thủ tôi cũng chỉ có thể giúp cậu xé rách." Tô Bạch Duệ cả người phát lạnh, rùng mình, hai mắt của cậu ta lạnh như băng nhìn về phía Trình Diệp, hàm răng mài đến kẽo kẹt kẽo kẹt. Trình Diệp thưởng thức dáng vẻ giận dữ của Tô Bạch Duệ, cười híp mắt nói: "Nhật ký của cậu tôi cũng giữ lại, lúc tẻ nhạt nói cho Tần Túc nghe, cùng anh ấy đánh giá niên thiếu vô tri ảo tưởng, miễn cưỡng coi là chuyện cười để xem." Tô Bạch Duệ giơ tay muốn tát cậu một cái, Trình Diệp chậm rãi nheo mắt lại, né tránh khí thế hùng hổ lòng bàn tay trước tiên rơi vào trên mặt Tô Bạch Duệ, năm dấu tay màu đỏ có thể thấy rõ ràng! Trình Diệp thu tay về, ma sa lòng bàn tay ửng đỏ một chút, a cười nói: "Cậu thật đúng là vô dụng!" Bạch Liên hoa chính là Bạch Liên hoa, thân thể mềm mại dễ đẩy ngã, bắt cóc cũng chỉ có thể bắt cóc trẻ con, ở trên tay Tần Túc còn không có so chiêu đã bị đánh nằm sấp xuống, bộ thân thể này của cậu cũng không coi là bao nhiêu cường tráng mạnh mẽ, bắt lấy tay cậu ta thế mà cậu ta cũng không thể tránh thoát, ha, xem ra cậu còn chưa đủ trình làm một bạch liên hoa. Tô Bạch Duệ như bị chứng động kinh thở mạnh, Trình Diệp còn ngại không đủ, thêm mắm dặm muối, tưới dầu lên lửa, dùng sức đem Tô Bạch Duệ giẫm vào trong bùn bẩn. Cậu ghé sát vào Tô Bạch Duệ, giảm thấp thanh âm nói: "Kỳ thực tôi rất không thích Tần Túc, tôi chính là đơn thuần muốn cướp bạn trai của cậu thôi, tôi đoán nếu như không có sự tham gia của tôi, Tần Túc có lẽ sẽ thật sự thích cậu, cái loại bạch liên hoa ra vẻ đạo mạo này." Tô Bạch Duệ sững sờ, trợn mắt lên nhìn Trình Diệp. Đúng, chính là cái cảm giác này, cậu ta vẫn cảm thấy Túc ca là của cậu ta, Túc ca yêu cậu ta, sẽ đối với cậu ta ngốc nghếch nói gì nghe nấy, nhưng, Trình Diệp, chỉ là một con pháo thí, tình cảm của cậu ta và Túc ca đã xây nền móng, Trình Diệp chỉ là công cụ để cậu ta chứng minh Túc ca thích mình mà thôi. Chính là loại ý nghĩ này, vẫn luôn chống đỡ lấy cậu ta, giúp cho cậu ta kiên trì tới hiện tại. "Tôi chẳng qua là nhìn thấy nhật ký của cậu viết cái gì mà tình yêu ẩn nhẫn, đối với Tần Túc hiếu kỳ mà thôi, ai biết hắn là ai, làm sao có khả năng thích hắn từ trước?" Trình Diệp cười giống như là người chiến thắng nhân sinh, cậu nghiêng đầu một mặt vô tội lại ngây thơ, "Haha, Tần Túc xác thực rất tốt, khó trách cậu yêu thích hắn, bất quá chỉ là củ cải, mỗi người đều có cái nhìn khác nhau, cùng hắn giao du thời gian dài như vậy, tôi còn chưa thích hắn, nếu không, chúng tôi cũng sẽ không thời gian dài như vậy đều không lên giường." "Nếu không!" Trình Diệp cười hì hì, "Tôi đem hắn ngường cho cậu nhé, nhưng mà..." Cậu liếm liếm đôi môi khô khốc, "Cậu khoảng thời gian này đời sống về đêm cũng thật là phong phú." Cậu ý tứ sâu xa nhìn cổ Tô Bạch Duệ, ánh mắt □□ lại hạ lưu, ngược hoàn toàn so với gương mặt ngây thơ của cậu. Trình Diệp bỏ thêm vầng sáng bạch liên hoa, một cái miệng anh đào nhỏ nhắn hiện ra thủy quang, bóng loáng đô đô, nhưng lời nói ra lại như là dao găm thẳng tắp đâm vào tim Tô Bạch Duệ "Ha ha ha, nhìn dấu hôn trên cổ cậu này, thật là buồn nôn, cũng không biết Tần đại ca còn muốn cậu không! Cũng không liên quan đến việc của tôi, ngược lại cậu cách xa tôi ra một chút là được, tôi nghe nói chơi đồng tính luyến ái đặc biệt nhiễm bệnh, lây cho tôi thì làm sao bây giờ." "Mày, mày, mày ——" Tô Bạch Duệ nhìn cậu, nhìn cậu vũ nhục mình như vậy, trừng mắt kịch liệt nhào tới muốn bóp chết Trình Diệp. "Cậu làm cái gì!" Tần Túc bỗng nhiên xông lên, kéo lại Tô Bạch Duệ phát rồ, đem Trình Diệp ngăn ở phía sau, "Tô Bạch Duệ, cậu là muốn chết phải không!" Hắn nói bình thản, nhưng khí thế lại cơ hồ đem Tô Bạch Duệ trực tiếp đè chết. Trình Diệp ôm cánh tay Tần Túc trốn ở phía sau hắn, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ oan oan ức ức, nơm nớp lo sợ nói: "Tần đại ca, em thật sợ hãi, Tiểu Bạch, cậu làm sao vậy, tớ..." Cậu run rẩy đưa tay ra, tựa hồ là muốn kéo kéo Tô Bạch Duệ, nhưng lại bị Tần Túc nắm chắc tay: "Đừng đụng vào cậu ta, tỉnh liền phát rồ tổn thương em." Câu nói này giống như là cọng cỏ cuối cùng đè chết con lạc đà, Tô Bạch Duệ trừng đôi mắt tràn đầy tơ máu, rống to: "Túc ca, anh đừng tin cậu ta, cậu ta là ác ma, cậu ta sẽ hại chết anh, anh hãy nghe em nói, cậu ta căn bản không yêu anh, em..." "Tô Bạch Duệ, cậu nói cái gì vậy!" Trình Diệp oan ức nước mắt đều sắp rớt xuống rồi, nhưng vẫn nỗ lực giơ cao thân thể nhỏ bé, viền mắt rưng rưng giải thích, "Cậu không thể bởi vì cậu yêu Tần đại ca, muốn có được Tần đại ca." Cậu liếc mắt nhìn Tần Túc một cái, "Liền phủ nhận tình cảm của tớ đối với Tần đại ca." Cậu hít một hơi, đem nước mắt chua xót nuốt trở về: "Tiểu Bạch, cậu yêu Tần đại ca, liền không thể nhìn Tần đại ca hạnh phúc sao? Tại sao, tại sao tình yêu của cậu lại ích kỷ như vậy, cứ nhất định muốn có được Tần đại ca!" "Tao ích kỷ, Trình Diệp, mày mới vừa rõ ràng..." Tô Bạch Duệ nhìn thấy ánh mắt Tần Túc lạnh lẽo lại đề phòng mình, liền biết không quan tâm cậu ta nói cái gì hắn đều sẽ không tin, ngược lại lại nói, "Tao ích kỷ? Lẽ nào mày không ích kỷ sao? Vậy tại sao mày không thể ở xa xa nhìn anh ấy, làm cho anh ấy hạnh phúc?!! Mày dựa vào cái gì cùng tao tranh giành, tao và Túc ca là thanh mai trúc mã mười mấy năm, mày bất quá chỉ biết anh ấy không tới hai tháng, mày..." "Nhưng Tần đại ca chính là không thích cậu nha." Trình Diệp nhỏ giọng lầm bầm, câu nói này triệt để đốt lên lửa giận trong lòng Tô Bạch Duệ, cậu ta hận đến thở dốc, nhanh như là bệnh nhân mắc hen suyễn. Có lẽ là tức giận tột đỉnh, Tô Bạch Duệ như uống thuốc phiện, bỗng nhiên bạo phát thân thể cực hạn, cậu ta nổi giận gầm lên một tiếng, một cái kéo lại Trình Diệp liền đầy cậu về phía đương người đi bộ: "Mày đi chết đi, đi chết đi chết đi! Chỉ cần mày chết, Tần đại ca sẽ là của tao!" Lực đạo của cậu ta rất lớn, cơ hồ phải kéo rớt tay của Trình Diệp. Tần Túc không dám làm Trình Diệp thương, Trình Diệp không cẩn thận lảo đảo ngã vào trên bậc thang. Liền ngay lúc này, một tiếng két và tiếng lết bánh xe vang lên, đồng tử Tần Túc thu nhỏ lại, hắn trơ mắt nhìn một chiếc xe đấu đá lung tung bay đến, mục tiêu chính là Trình Diệp. Trong phút chốc, nhịp tim Tần Túc phảng phất như sắp bay lên mấy, hắn dùng sức kéo Trình Diệp một cái, mắt thấy xe càng ngày càng gần, nhưng Tô Bạch Duệ kéo Trình Diệp càng chặt, con ngươi hắn đỏ cơ hồ muốn phun ra lửa, trực tiếp đi kéo tay Tô Bạch Duệ, dùng sức vung một cái. Tô Bạch Duệ kinh hoàng, lảo đảo dưới trực tiếp ngã xuống dưới bánh xe. "A!" Trình Diệp kinh hoảng hét lên một tiếng, liền nhìn thân thể Tô Bạch Duệ đột nhiên bay lên, hai chân bị xe ép qua, mồ hôi trên trán như thác nước mà rơi xuống, theo tiếng thét chói tai của Tô Bạch Duệ, mắt Trình Diệp tối sầm lại, cũng hôn mê bất tỉnh. Tô Bạch Duệ không chết, Trình Diệp làm sao cam lòng để cậu ta dễ dàng như vậy mà chết, chỉ có điều hai chân bị ép thành bánh nhân thịt, đừng nói không đứng lên nổi, vốn dĩ từ dưới xuống đều mất. Lúc được đưa đến bệnh viện cũng chỉ còn sót lại một hơi thở, nhưng rốt cục vân giữ lại được một cái mạng, liền cấp cấp cứu lại được. Nhưng Trình Diệp, chỉ là bị giật mình, thần hồn bất định mới té xỉu. Đúng, là té xỉu, ý thức còn dừng ở thời khắc té xỉu kia. Trình Diệp không mở mắt ra, cậu hỏi 666: "Nhiệm vụ xem như là hoàn thành đúng chứ?" 666 vô cùng phấn chấn như đồ chơi con chó ở đầu xe cuống cuồng gật đầu: "Đúng nha đúng nha, Đại Diệp Tử, ngài cũng thật là lợi hại, Tô Bạch Duệ không chỉ tàn phế, cậu ta còn điên rồi, ngày lúc Tần Túc đẩy cậu ta một cái kia, tâm tình 'Ầm ——' một cái, tinh thần liền hỏng mất." Nhiệm vụ hoàn thành là tốt rồi, còn Tô Bạch Duệ thế nào, cùng Trình Diệp không chút quan hệ, cậu chỉ quan tâm sau này cậu làm sao bây giờ. 666 hồi đáp: "Rời khỏi thế giới này." Trình Diệp lại hỏi: "Khi nào?" 666 nhìn tư liệu một chút, không quá chắc chắn mà nói: "Đại khái khoảng hai ngày nữa đi, nguyên chủ đại khái là vào lúc này tử vong, ngài còn ở lại thế giới này sẽ không thích hợp." Trình Diệp nghe có chút không đúng lắm, vội vàng hỏi: "Nhiệm vụ này còn có hạn chế thời gian, cậu trước đây chưa từng nói nha, đến thời gian nguyên chủ chết đi, tôi liền bị cưỡng chế bắn ra khỏi thế giới này?" "Không không không không, dĩ nhiên không phải nha." 666 giải thích, "Chỉ có điều thế giới này vốn không có Trình Diệp, cậu nếu không rời đi sẽ phung phí năng lượng để che giấu." Nó ngượng ngùng nói: "Trong túi của chúng ta hiện tại có chút 'nghèo', căn bản chống đở không nổi việc ngài tiếp tục ở lại, lúc nào cũng có thể bị bắn ra." "... Được rồi, tôi biết rồi." Trình Diệp hơi nhíu mày, cậu ở thế giới này vừa có nhan sắc vừa chân dài còn có tiền, quan trọng nhất là có một anh trai đệ khống làm gì cũng vì cậu mà cân nhắc chu toàn, sau khi nhiệm vụ hoàn thành cậu suy nghĩ chỉ còn hai ngày. Xem ra chính mình không có số hưởng thụ! Lại tiếp sau đó thế giới vẫn là sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ, góp đủ cài gì gọi là năng lượng nói không chừng tìm một thế giới tốt ở lại thêm mấy ngày nữa. 666 muốn nói lại thôi, tuy nói không nhìn thấy hình thái của nó, nhưng dù sao cùng mình trói chặt, Trình Diệp ít nhiều gì vẫn là có thể cảm nhận được ý nghĩ của nó, hỏi: "Cậu muốn nói cái gì liền nói nha." Cứ làm như tôi là địa chủ không cho người khác quyền phát ngôn vậy, trời mới biết tình cảm cậu dành cho 666 rất là phức tạp. Là 666 cho cậu sinh mạng mới, tuy nói rất có thể là đôi bên cùng có lợi, nhưng không ai sẽ đối với người xa lạ vô tư kính dâng, huống hồ, tại cái thế giới xa lạ này, cậu và 666 là vận mệnh cộng sinh, một người một hệ thống có thể nói là liên kết chặt chẽ, cho nên Trình Diệp xem nó là người thân. Là người thân, không phải là bạn. 666 thật không tiện hỏi: "Diệp Tử, ngài có không nỡ lòng rời bỏ thế giới này hay không?" Trình Diệp không hiểu ra sao: "Này có cái gì mà không nỡ, chỉ là nơi này giióng với thế giới kia của tôi, không có gì mới mẻ để khám phá." "Không phải, ý tôi là nói... Người của thế giới này." Trình Diệp lắc đầu một cái: "Vậy lại càng không có, vốn là không mang cảm tình với bọn hắn ở chung, làm sao có khả năng xuất hiện cảm xúc không nên có." 666 nhìn sắc mặt của cậu, nghĩ thầm Diệp Tử nhất định là bởi vì thấy nguyên chủ bi thảm, đối với bọn họ có ấn tượng không tốt, bất quá xác thực, nếu như Diệp Tử không tới, thế giới này sẽ dựa theo quỹ đạo lúc trước tiếp tục diễn ra, Trình Cẩm Nhiên, Tần Túc, đều sẽ bởi vì Tô Bạch Duệ mà tổn thương nguyên chủ, bọn họ bây giờ bị Diệp Tử tổn thương, hoàn toàn chính là tự tìm! ... "Tần đại ca?" Trình Diệp tỉnh lại đầu tiên nhìn thấy chính là Tần Túc râu ria xồm xàm, tiều tụy không ra hình thù gì, cậu muốn ngồi dậy lại bị Tần Túc đè xuống vai, "Trên tay em còn châm kim đó, đừng nhúc nhích." Âm thanh Tần Túc khàn khàn mài giũa, như là hơi khói, lại như là nuốt cát, nhưng cũng nhiều hơn mấy phần trầm thấp gợi cảm, còn thật là dễ nghe. Con ngươi Trình Diệp hơi lắc lư, mặt hơi biến sắc, là nhớ lại chuyện trước lúc hôn mê, cậu run cổ họng hỏi: "Tiểu, Tiểu Bạch đâu?" Tần Túc cho kéo chăn cho cậu, ôn nhu nói: "Liền biết em muốn hỏi cậu ta, còn đang làm giải phẫu, bác sĩ nói, không có nguy hiểm đến tính mạng." Chiếc xe kia, là Tô Bạch Duệ tìm đến để tông Diệp Tử, chuyện này Tần Túc không dự định nói cho Trình Diệp biết. Về phần Tô Bạch Duệ, hắn sẽ giữ cho đối phương một cái mạng, nhưng có lúc, chết đi mới là giải thoát. Tần Túc đứng dậy: "Muốn ăn cái gì, có cháo hoa, muốn ăn không?" Trình Diệp lắc lắc đầu, quay mặt qua không nhìn Tần Túc. Tần Túc ngẩn người, nắm lấy tay Trình Diệp: "Làm sao vậy, gặp ác mộng?" Trình Diệp mất tự nhiên rút về tay của mình về: "Không, không có." Tần Túc nhìn tay trống không, bi thương mà nhìn Trình Diệp. Từ khi sự kiện kia xảy ra, Diệp Tử tựa hồ rất mâu thuẫn cùng hắn đụng chạm, thậm chí coi chuyện này đều như chưa từng có. Trình Diệp cúi đầu, tóc mái dài che kín đôi mắt, không nhìn thấy ánh mắt của cậu, nhưng có thể nghe thấy âm thanh lúng túng của cậu: "Tần đại ca, anh đi về trước đi, em muốn... ở một mình." Tần Túc muốn nắm tay cậu, nhưng sợ kim còn đang cắm ở mu bàn tay cậu: "Diệp, Diệp Tử, em..." Cùng lúc đó, cửa phòng bệnh "Rầm ——" bị đẩy ra, Trình Cẩm Nhiên hấp tấp lao vào, nhìn Trình Diệp đang rúc trong ổ chăn, chỉ lộ ra một chỏm đầu nhỏ, nỗ lực lẩn tránh Tần Túc, nhất thời hỏa khí bốc lên. Hắn giơ tay kéo vạt áo Tần Túc, hận đến nghiến răng: "Cậu, cậu chính là chăm sóc thật tốt em trai như vậy sao?" "Anh..." Trình Diệp nhược nhược mà kêu một tiếng. Trình Cẩm Nhiên lập tức nắm tay Trình Diệp đang nằm nhoài bên giường: "Em không sao chứ?" Trình Diệp nhẹ nhàng lắc đầu một cái: "Không có chuyện gì, chính là hơi nhức đầu, muốn ngủ, anh, không liên quan đến Tần đại ca, là em gây thêm phiền toái, anh ấy cũng mệt mỏi, anh đưa anh ấy đi về nghỉ ngơi đi." Nói xong cậu liền trực tiếp nhắm hai mắt lại, không lên tiếng. Này vốn là lúc nên đắc ý, nhưng nhìn dáng dấp em trai bảo bối bệnh tật triền miên, Trình Cẩm Nhiên cau mày: "Còn không mau đi!" "Diệp Tử..." "Kêu la cái gì, không nhìn thấy em trai tôi không muốn thấy cậu sao, cậu là không muốn em ấy nghỉ ngơi thật tốt đúng hay không?!" Hai ba câu nói, Tần Túc bất đắc dĩ trước tiên ra khỏi phòng bệnh, quay đầu liền ở cách vách nghỉ ngơi, dặn dò người khác nhìn chằm chằm, nghĩ Trình Diệp nhất định là tâm tình không tốt, lỡ lát có kêu hắn thì hắn cũng có thể sớm một chút nghe thấy. Bất quá, cái lát này —— sợ là mãi mãi không. Sắc mặt Trình Diệp trắng bệch trong nháy mắt nhìn thấy Trình Cẩm Nhiên, nước mắt không tiếng động mà rớt xuống, cậu núp ở trong lồng ngực Trình Cẩm Nhiên, không ngừng lẩm bẩm: "Anh, Tiểu Bạch cậu ấy, thiếu chút nữa chết rồi, liền ở trước mặt em, em sợ, em rất sợ, em..." Ngón tay Trình Cẩm Nhiên rơi xuống luồn vào tóc cậu: "Không có chuyện gì, anh ở đây, ở đây, đừng sợ." Trình Diệp hu hu khóc nức nở một hồi lâu, nhấc lên một bộ mặt tội nghiệp: "Anh, em muốn xuất ngoại, anh đưa em xuất ngoại đi, em không muốn ở lại chỗ này, em không thích Tần đại ca, em cũng không cần làm bạn với Tiểu Bạch, em rất sợ..." "Được được được, em nói cái gì cũng được!" Trình Cẩm Nhiên động viên mà vỗ lưng Trình Diệp, tại nơi cậu không nhìn thấy đầy mắt đều là hận ý dày đặc! Tần Túc, Tô Bạch Duệ, dám hại em trai tốt của hắn thành dáng dấp này! Cửa phòng bệnh của Trình Diệp, Tần Túc nhìn cửa phòng đóng chặt, trầm mặc không nói. "Cậu đi đi, em ấy không muốn gặp cậu!" Trình Cẩm Nhiên trầm mặt, thậm chí cũng không muốn đến xem Tần Túc, hắn là muốn cùng Tần Túc tính sổ, nhưng Trình Diệp đã yêu Tần Túc, hắn không muốn cho Tần Túc cơ hội giả bộ đáng thương, thậm chí là cơ hội gây xích mích ly gián. Như bây giờ cũng rất tốt, chỉ cần lui ra khỏi cuộc sống của Tần Túc và kia người tên Tô Bạch Duệ, em trai bảo bối của hắn sẽ biến về như trước đây, tuy rằng tính tình kiêu căng một chút, có lúc trạch một chút, nhưng tốt xấu gì cũng thật vui vẻ, tính mạng được an toàn, chứ không phải giống như hiện tại, sắc mặt tái nhợt nằm ở bệnh viện, chỉ cần vừa nhắm mắt sẽ kinh hoảng kêu to "Có xe", rõ ràng là bị dọa cho sợ vỡ mật. Tuy rằng lý trí biết cũng không phải là toàn bộ đều là lội của Tần Túc, nhưng Tô Bạch Duệ đã như vậy, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác không có ý thức, luôn dùng sức gõ vị trí chân mình, rõ ràng cũng đã không có chân. Nếu không phải là gào thét đập đồ, thì cũng là uy hiếp tiểu y tá kêu Tần Túc đến xem cậu ta, cậu ta điên thật rồi. Bệnh viện đã bàn luận phải đem bệnh nhân đến viện điều dưỡng, bọn họ bên này còn có những bệnh nhân khác, cần sự yên tĩnh và an toàn. Cho dù là viện điều dưỡng, Tần Túc không ra tiền, Tô Bạch Duệ cũng chỉ có thể đi theo diện phục lợi công dân, mà loại địa phương đó... Ngẫm lại liền biết, cho dù bọn họ không ra tay, cuộc sống sau này của Tô Bạch Duệ sợ là ngay cả ăn mày cũng không bằng. Cho dù có trả thù, người kia cũng là gáo lành làm muôi vỡ mà thôi, Trình Cẩm Nhiên cũng không biết nên ra tay từ đâu, nhưng em trai của hắn... sắc mặt hắn ảm đạm, không muốn nói chuyện. Trình Cẩm Nhiên nhìn Tần Túc, về tình cảm tuyệt đối không thể tiếp thu "Kẻ cầm đầu" này, e ngại tình cảm hai nhà, hắn không muốn nói chuyện nhiều, chỉ hy vọng sau này Tần Túc đừng tới tìm em trai hắn nữa. Trình Diệp sau khi được đưa về nhà, rồi cũng không ngủ được một giấc ngon lành, mặc dù cùng Trình Cẩm Nhiên cùng giường, nửa đêm đều sẽ đầy mặt mồ hôi lạnh mà tỉnh giấc, nói mình nhìn thấy xe lao tới, đụng đến cậu đầy mặt đều là máu. Mắt thấy cậu ngày càng gầy gò, hai má đều hõm sâu vào, một người đang yên đang lành tinh thần đều bị mài đến không còn nữa, Trình Cẩm Nhiên đau lòng tột đỉnh, chỉ có thể ôm Trình Diệp nói anh ở đây. Tuy rằng Tần Túc chăm chú theo dõi, nhưng dù sao Trình Cẩm Nhiên cũng không phải ăn chay, rất nhanh liền đem người đưa ra ngoài, hắn là muốn đưa đi nước Đức, nhưng Trình Diệp vừa xuống máy bay liền đổi ý, không ai có thể tra được hướng đi của cậu, Trình Cẩm Nhiên hoảng loạn đồng thời nhận được một tin nhắn báo bình an. Tuy rằng trong lòng vẫn là mơ hồ bất an, nhưng miễn cưỡng yên tâm. "Tần đại ca, em ảo tưởng qua vô số tương lai của hai ta, làm thế nào đều không nghĩ tới Tiểu Bạch sẽ nhẫn tâm như vậy." "Cậu ấy đang uy hiếp em, cho dù cậu ấy không có chuyện gì, nhưng em làm sao có thể cùng anh bước tiếp?" "Không thể, Tần đại ca, Tiểu Bạch không coi em là bạn, nhưng hai em chũng quy vẫn là quen biết nhiều năm như vậy, em đã từng hỏi cậu ấy, nếu yêu thích anh tại sao không thể nhìn anh hạnh phúc, mà em, hiện tại tuy rằng không thích Tiểu Bạch, nhưng em cũng không thể nhìn cậu ấy bởi vì chuyện của hai ta mà tìm đến cái chết." "Tần đại ca, em đi rồi, không cần biết sau này anh là cùng Tiểu Bạch ở bên nhau, hay là cùng những người khác bên nhau, đều không liên quan đến em, em không hy vọng trên lưng hai người bị gông xiềng ân oán trói buộc." "Em đã làm sai điều gì, em không hề làm gì sai cả, em chỉ là thích anh mà thôi." Trình Diệp lúc gần đi gửi lại cho Tần Túc một bức thư, chữ chữ đều là kêu Tần Túc buông tha cậu, nhưng một chữ cũng không nói cậu là bởi vì không yêu hắn mà rời đi. Tại sao, vậy anh đã làm sai điều gì, cũng bởi vì Tô Bạch Duệ là bạn của em, mà Tô Bạch Duệ lại thích anh, cho nên em muốn tránh né anh?! Tần Túc là một đại nam nhân, thở dài sau đó viền mắt lại ẩm ướt, hắn đứng ở gian phòng Trình Diệp đã từng ở, quay trở ra nỗ lực tìm kiếm vết tích Trình Diệp từng tồn tại. Hắn mở ra ngăn kéo, sạch sẽ tất cả đều sạch sẽ. Một cuốn ký họa, tuy rằng nhìn qua rất mới, nhưng cũng chỉ là do dùng cẩn thận mà thôi, kỳ thực đã rất nhiều năm, một viền bên góc hoặc nhiều hoặc ít đều có chút mài mòn, ở phía trên đè lên công cụ hội họa được đóng gói hoàn chỉnh, Tần Túc cũng không quen thuộc, chỉ là lấy ra. Hắn cẩn thận mở ra cuốn ký họa, lúc nhìn thấy tờ thứ nhất liền ngây ngẩn cả người. Nhẹ nhàng quay tròn mặt giấy trống không, chỉ lo làm hỏng tranh phác họa. Tất cả đều là hắn, các loại thần thái của hắn. Tần Túc thả xuống cuốn ký họa, bụm mặt còng lưng bán gục xuống bàn, vai khẽ run. "Tần đại ca, Tiểu Bạch nói chờ anh chân chính yêu cậu ấy liền đem quyển nhật ký lấy cho anh xem, tuy rằng em không thích viết nhật ký, nhưng em từ nhỏ đã yêu thích vẽ vời nha, chờ chúng ta chân chính ở bên nhau, ngày ấy, em sẽ đem bản ký họa đưa cho anh, yêu anh, rất yêu, moa ~ " "Trình tiên sinh!" Một học sinh cấp ba mặc đồng phục học sinh màu xanh rộng lớn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Trình Cẩm Nhiên, hắn cau mày. "Ngài đừng gọi bảo an, chờ chút đã, tôi chỉ có một câu nói muốn nói!" Tần Phong là gạt người trong nhà trốn học mà đến, Tần Phong thực sự không chịu được đại ca nhà mình cả ngày lẫn đêm ở trong phòng Diệp Tử ca đã từng ở qua mua say! Còn có mẹ cậu ta cả ngày buộc anh cậu ta đi tìm Diệp Tử ca! Cậu ta tuy rằng cũng rất muốn gặp Diệp Tử ca, nhưng so với mẹ cậu ta vẫn còn có chút lý trí, ngay cả Trình gia đại ca cũng không tìm được em trai mình, Tần gia bị tận lực trốn tránh làm sao có khả năng tìm được. Trình Diệp, cứ như phút chốc từ thế giới này tan biến, một chút tung tích đều không có. Không tiêu phí, không xuất hiện, vô cùng vô tận. Những người khác bởi vì không tìm được Trình Diệp đã dần dần mất lý trí, cho nên chỉ có thể là cậu ta đến đánh thức những người khác. "Tôi là Tần Phong!" Vì để tránh cho hiểu lầm, Tần Phong vội vàng báo ra đại danh, sau đó gãi gãi đầu ngượng ngùng nói, "Em trai Tần Túc!" "Ngài, ngài trước tiên đừng tức giận, tôi... Tôi tới là muốn hỏi một chút, Trình gia thật sự một chút tin tức của Diệp Tử ca cũng không có sao, chúng tôi là một chút cũng không tra được, ngay cả châu Phi cũng đi, cho dù anh ấy triệt để đoạn tuyệt quan hệ với quá khứ, nhưng cũng không đến nỗi một chút vết tích đều không có đúng chứ, tỷ như trước đây tiền trong thẻ có từng chuyển ra ngoài hay không, hoặc là cho dù thuê nhà, anh ấy cũng phải dùng thông tin chân thực của mình chứ, những cái này đều không có sao?!" Tần Phong càng nói càng cảm thấy hoảng sợ. Diệp Tử ca, thật sự còn sống không? Những Tô Bạch Duệ còn chưa chết, Trình Diệp tại sao muốn đi chết. Không hợp lô-gic a! Mặt Trình Cẩm Nhiên tối sầm lại, cánh tay nắm thật chặt của đối phương chậm rãi mất lực, cụt hứng nói: "Tôi không biết, tôi cái gì cũng không biết." Nửa năm trước, em trai của hắn còn không thế nào cùng hắn thân cận, hắn thương yêu em mình, nhưng là cũng ở một mức độ. Tỷ như tiền, tự do, muốn cái gì cho cái đó, nhưng lại không cho được làm bạn. Cũng chính bởi vì vậy, không cần biết em hắn làm cái gì hắn đều cho phép, kỳ thực nói đúng ra, hắn không phải thương em trai, mà là —— bởi vì hổ thẹn. Hắn muốn bù đắp cho em trai, nhưng bù đắp quá độ. Trong khoảng thời gian Trình Diệp biến mất, Trình Cẩm Nhiên không chỉ một lần suy nghĩ, nếu như lúc trước hắn nguyện ý dành thời gian ở chung với em trai, như những người nhà bình dân khác, cùng em trai nói chuyện, ăn cơm, ngủ, vậy có phải em trai hắn sẽ —— không cần bạn bè. Ít nhất, không cần Tô Bạch Duệ làm bạn bè. Chính là bởi vì không có, cho nên mới đặc biệt quý trọng, cho dù là phẩm chất phi thường kém, mà ở trong mắt cậu, vẫn là bảo bối. Trình Diệp từ nhỏ đã không có tình thân, tình bạn, cho nên mới có thể luân hãm vào cái tình bạn mà Tô Bạch Duệ chỉ muốn tiếp cận để lợi dụng. Đều là của hắn sai, là hắn không quan tâm đến em trai, nếu như không phải do hắn, liền sẽ không có Tô Bạch Duệ, nếu như không có Tô Bạch Duệ, Trình Diệp cũng sẽ không bởi vì Tần Túc mà rời nhà trốn đi... Hoặc là, giống như là Tần Phong nói, không phải rời nhà trốn đi! Tô Bạch Duệ không đáng để cậu rời đi, nhưng —— lúc trước đọng lại trong nháy mắt bạo phát, Trình Diệp nếu như thất vọng về người bên cạnh, hắn —— Trình Cẩm Nhiên không dám nghĩ tiếp, mặt hắn tối sầm lại nhìn Tần Phong, mím môi mắng: "Cút!" Tần Phong: "???" Tôi chỉ là muốn nhắc nhở một chút để thay đổi trọng điểm điều tra thôi mà, có cần phải tức giận như thế không? ... "Sao cậu lại đến nữa!" Trình Cẩm Nhiên mới từ công ty đi ra, liền nhìn thấy Tần Túc đi tới, hắn cư nhiên ở này nhìn thấy khẩn cầu trong mắt một hán tử cao mét chín, nhưng nghĩ đến thân thể em trai trước khi xuất ngoại gày gò ra sao, hắn căn bản không cảm thông nổi. "Cậu đi đi, tôi là thật sự không biết em ấy ở chỗ nào?" đáy mắt Trình Cẩm Nhiên cũng là lo âu nồng đậm, mà càng nhiều còn có tuyệt vọng, tình hình bây giờ là như thế nào, cho dù hắn biết cũng không muốn tin tưởng. Đáy mắt Tần Túc còn dư lại không nhiều ánh sáng triệt để ảm đạm đi, hắn đang tra tung tích của Trình Diệp đồng thời cũng nhận ra được một nhân lực có sức ảnh hưởng khác cũng đang điều tra, hắn biết là Trình Cẩm Nhiên, cho nên biết đến đối phương không lừa hắn, nhưng tóm lại là có một chút chút hy vọng xa vời. Hắn không nghĩ tới, người kia, dĩ nhiên, dĩ nhiên cứ như vậy không duyên không cớ biến mất! Hắn từng hận, từng oán, nhưng cuối cùng vẫn là sâu sắc nhớ thương. Hắn biết, Trình Diệp thật sự sẽ không trở lại. Hắn đến cùng tính là cái gì, cứ như vậy dễ như ăn cháo mà rời đi, lẽ nào, ở trong lòng cậu, hắn ngay cả khách qua đường cũng không tính! Yêu cực kỳ lâu, nhưng vì cái gì! Tại sao!! Trong lòng Tần Túc rít gào, trên mặt bi thương không thôi. Vì chút thất bại nho nhỏ ấy cũng không nguyện cùng anh đồng thời cùng tiến cùng lui sao, Trình Diệp, em rốt cuộc là thật sự yêu anh à. Không ai biết, bởi vì Trình Diệp sẽ không lại xuất hiện cho hắn đáp án. Dù sao, trước khi đi 666 đã từng hỏi: "Ngài không để lại chút gì cho bọn họ sao?" Trình Diệp cười ý tứ sâu xa: "Tôi có để lại, để lại thứ tốt nữa là!" 666 hiếu kỳ: "Cái gì." "Hổ thẹn và không rõ ràng, bảo đảm từ giờ đến lúc chết cũng không quên được Trình Diệp, đây chính là món quà lớn, coi như là lễ vật bọn họ cho nguyên chủ đi." Sau khi Trình Diệp xuyên qua, rất nhiều chuyện không tốt đều chưa từng xảy ra, tỷ như Trình Cẩm Nhiên vì Tô Bạch Duệ xa lánh em trai, tỷ như Tần Túc vì Tô Bạch Duệ hại chết vị hôn phu, nhưng đối với nguyên chủ, những thứ này đều là sự tồn tại chân thực. Cho nên, cậu không thể ở bề ngoài làm cái gì, nhưng áp lực trong lòng vẫn không thể thiếu, coi như là cho nguyên chủ hả giận! Cậu vốn là muốn không nể mặt mũi, nhưng lại cảm thấy làm cho bọn họ cho rằng cậu vẫn thương bọn họ sâu đậm, mới có thể khiến những người có mắt không tròng luôn không bỏ xuống được, như vậy tính ra, trừng phạt tựa hồ sẽ càng nặng thêm một ít. Hì hì hì. 666: "..." Tuy rằng không biết tại sao, nhưng mà sởn cả tóc gáy a!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]