"Tiểu Bạch, đã trễ thế này sao cậu lại tới đây." Một âm thanh mềm mại vang lên, Tần Túc trong giây lát đó trở nên nhu hòa, cứ như có thể thấy được cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng nói kia.
Rõ ràng mới vừa thấy ở trong mơ nhưng Tần Túc lại cảm thấy nhớ đến kì lạ, hận không thể từng giây từng phút đều có thể nhìn thấy người trong lòng.
Quả nhiên, tình yêu sẽ làm cho người ta trở nên ngu ngốc, nhưng Tần Túc ngốc lại thật vui vẻ.
Trình Diệp đối với người nào đó đang lưu luyến si mê không biết gì cả, Cậu đang trong giấc mơ bị đánh thức, mắt vẫn còn đỏ.
Tô Bạch Duệ một mặt chân thành đứng ở cửa, nhìn thấy cậu liền nghiêng mình chín mươi độ mang một thân nhiệt lệ, thành khẩn nói: "Diệp Tử, thật sự rất xin lỗi, tớ lúc trước không biết cậu bị dị ứng xoài, nhà của cậu xưa nay chưa từng xuất hiện xoài."
Trình Diệp trầm mặc nửa ngày, chỉ nói: "Trước đây lúc ra ngoài đi ăn cơm cùng nhau có từng nói qua."
Lông mi đen thui cơ hồ không chịu nổi sức nặng của nước mắt, Tô Bạch Duệ nháy mắt một cái, hai hàng nước mắt theo gò má trượt xuống.
Trầm mặc hồi lâu, Trình Diệp cúi đầu, ép đầu thỏ lông xù trên dép lê chấm đất, cậu nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Bạch, cậu có coi tớ là bạn bè không?"
Tô Bạch Duệ sốt ruột, đi kéo tay cậu: "Diệp Tử, cậu nói như vậy làm tớ thật thương tâm, chúng ta đã quen biết bao nhiêu năm..."
"Quen biết đã bao nhiêu năm." Trình Diệp lẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-nguoi-biet-the-nao-la-bach-lien-hoa-chan-chinh/940998/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.