Đôi lời muốn nói: Mấy tháng gần đây tui bận bịu nhiều chuyện vì sắp tới tui có dự định ra nước ngoài đi học và đi làm, nên đôi khi vài tháng mới ra được một chương. Cảm ơn mọi người đã quan tâm, đọc và yêu thích truyện mà tui edit, có nhiều bạn cũng nhắn tin hỏi tui có drop truyện hong. Nên điều mà tui muốn nói ở đây là các bạn yên tâm đi, tất cả truyện mà tui đã đào là sẽ ráng lấp hố hết, và những truyện các bạn mong muốn tui edit tui cũng sẽ ráng đào trong tương lai không xa. Dù có ra chương chậm cũng mong mọi người luôn ủng hộ nhoa. Cảm ơn mọi người rất rất nhiều
Cậu bất chấp nguy hiểm tính mạng, băng qua gần nửa thành thị tìm tới Trịnh Phi, còn vô tư chia đồ ăn cho bạn cùng phòng của Trịnh Phi —— khi đó bọn họ căn bản còn chưa quen biết Trình Diệp, tất cả đều là nhìn mặt mũi Trịnh Phi.
Nhưng bây giờ... quan hệ của bọn họ và Trình Diệp đã thân thiết hơn.
Bất quá, người như Trình Diệp, lớn lên đẹp trai, tính cách cũng tốt, bất kể là ai nhìn thấy đều yêu thích... Ngoại trừ người đố kị cậu! Tỷ như Trình Bạch Nghiên!
Có câu ai yêu trước thì người đó chính là người thua, nhưng rõ ràng người trả giá bằng tình yêu chân thành thì người kia mới phải là người thua.
Một đám cặn bã đều là thấy một người thì yêu một người, mỗi một người đều là súc sinh không có tình cảm, nói gì đến chuyện thắng thua.
"Được rồi, cậu nói gì thì là vậy đi." Tạ Vũ tuy rằng nói như vậy, nhưng cô lại bổ sung, "Nhưng mà cậu phải chuận bị tâm lý là Trịnh Phi sẽ không quay đầu lại, trực giác của phụ nữ thường rất chuẩn!" Cho dù quay đầu lại, một tên cặn bã như vậy không ném cho tang thi ăn chẳng lẽ còn muốn giữ lại chờ tận thế kết thúc?!
"Nói sau đi, trong lòng tôi bây giờ rất loạn." Trình Diệp xin lỗi hướng về phía Tạ Vũ mà cười cười miễn cưỡng biểu hiện rằng cậu không chịu tin chuyện Trịnh Phi ngoài tình, nhưng lại cảm thấy đối phương chỉ là bị Trình Bạch Nghiên mê hoặc.
Nếu như không có Trình Bạch Nghiên, hắn ta sẽ chỉ yêu cậu!
Nhưng Trình Bạch Nghiên đã xuất hiện rồi, làm sao có thể biến mất được? Giống như chuyện sai lầm đã xảy ra, gương bể nát làm sao có khả năng sửa về nguyên vẹn như ban đầu!
Cô cũng không phải Trình Bạch Nghiên, những gì nói ra chưa chắc đã là thật tâm, lại còn sử dụng các loại thủ đoạn khiến người khác mất mạng!
666 bĩu môi: "Cậu muốn khiến cô ta sống không bằng chết sao?"
Trình Diệp gật đầu: "Đương nhiên!"
666 thở phào: "Vậy thì tốt, tâm địa Trình Bạch Nghiên thật sự rất ác độc." Nó thiếu chút nữa đã nhịn không được dùng khả năng khống chế thần kinh của mình để làm chết não Trình Bạch Nghiên.
May là đúng lúc tỉnh táo lại, nếu không đã xảy ra chuyện lớn —— sợ là sẽ phải bị đưa về 'lò' đúc lại từ đầu.
Tạ Vũ đồng tình nhìn Trình Diệp, chỉ cảm thấy Trịnh Phi có lỗi, Trình Bạch Nghiên lại sai càng thêm sai.
Nghe đâu Trình Bạch Nghiên được Trình Diệp cứu rồi dẫn theo tới đây, c*n đàn bà không biết xấu hổ này lại cướp bạn trai của anh trai, dù không phải anh trai thì cũng là ân nhân cứu mạng, thiếu nam nhân liền sống không nổi nữa à?!
Chỉ đuổi cô ta khỏi tiểu đội thực sự là quá hời cho cô ta, còn có Trịnh Phi, người như vậy giữ lại trong tiểu đội khó bảo đảm sau này sẽ không xảy ra sự cố!
Dù sao tâm tư bọn họ bất chính, dễ bị ảnh hưởng bởi những điều xấu xa, tuy rằng tiểu đội bọn họ không có bí mật gì, nhưng nếu hai người bọn họ thật sự vì lợi ích gì đó mà phản bội đồng đội mình thì đã quá trễ để phòng bị, đến lúc đó có khóc cũng không có chỗ và thời gian để mà khóc!
Tạ Vũ lém lỉnh chuyển động con ngươi, bỗng nhiên nhanh trí, vội vã cùng Trình Diệp nói tạm biệt sau đó liền chạy đi tìm Đồng Phồn thương lượng.
Trình Bạch Nghiên nhất định phải bị đuổi ra đội, còn Trịnh Phi ——
Cũng là không thể giữ lại.
Một mình cô không thể làm chủ được, cần cùng những người khác trong tiểu đội đồng lòng, nếu để hai người này ở lại trong đội ngũ nhất định sẽ gây ra chuyện phiền phức cho tiểu đội!
Cùng lúc đó, Trình Bạch Nghiên cũng đã sớm chán ghét lăn lộn cùng đám người kia, cô ta nghĩ dị năng của Trịnh Phi rất mạnh, những người khác hoàn toàn đang kéo chân sau của bọn họ.
Thái độ của những người này đối với cô ta rất không tốt, mỗi ngày đều đầy bụng tức giận! Ngược lại Trịnh Phi đã đứng về phía bên mình, cô ta không cần thiết phải ở lại đây để tự giày xéo chính mình.
Chỉ là, căn nhà này cô ta cũng thật sự không nỡ. Nhưng mà thấy bộ dáng hẹp hòi kia của Trình Diệp, cô ta khẳng định mình sẽ không được hưởng chút lợi gì, trong khi đó nếu dựa vào dị năng của Trịnh Phi hoàn toàn có thể ngày một tốt hơn, không chỉ có chỗ ở, còn có thể có một cuộc sống ngày càng phong phú hơn, mà không phải là mỗi ngày chỉ uống có một ly nước cũng phải tính toán chi li.
Trình Bạch Nghiên ở trong lòng tính toán, lại suy nghĩ xem làm sao để lấy được ngọc bội của Tạ Vũ, sau đó cô ta sẽ thu phục tiểu đội của Trịnh Phi?!
Tạ Vũ vẫn chưa nói ra bí mật của ngọc bội, xem ra Tạ Vũ cũng chưa tin tưởng những người khác một trăm phần trăm, Trình Bạch Nghiên cảm thấy được như vậy cũng tốt, bằng không lỡ sau này mọi người biết cô ta có dị năng không gian nhất định sẽ cảm thấy cô ta đoạt đồ của người khác mà đề phòng.
Lại nói, tiền của không lộ ra ngoài, cô ta đương nhiên cũng không muốn chuyện mình có không gian bị những người khác biết, im hơi lặng tiếng mới có thể giàu! Trình Bạch Nghiên tính kế một trận, cười như một đóa hoa, cứ như đã tiên đoán được ngày tháng an nhàn của mình trong tương lai!
Đến lúc đó! Có hậu thuẫn mạnh mẽ hơn đáng tin cậy hơn, cô ta còn phải nghĩ cách... cô ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Trình Diệp, nhiều năm oan ức như vậy không phải nói tha là tha! Còn có Đồng Phồn! Cô ta muốn bọn họ phải bù đắp không thiếu một thứ gì!
... ...
Trình Diệp và Dương Thịnh đi ra ngoài tìm ít đồ, hai người đơn độc đi ra ngoài, không lãng phí bao nhiêu thời gian liền trở lại, đăng ký xong xuôi liền tiến vào tiểu khu, người ở gần đó cũng phân tán mà tiến vào khu của mình, có mấy người còn cười híp mắt cùng Trình Diệp chào hỏi, nhưng mỗi một người đều mặt như màu đất, gầy gò tái nhợt. Dù sao mọi người đều mới vừa chạy trốn tới chỗ an toàn, trong nhà không có lương thực dự trữ gì, chật vật đến cực điểm.
Hai ba người bọn họ gặp thoáng qua, Dương Thịnh nhìn Trình Diệp bắt chuyện nói giỡn với kẻ mình không quen biết, thậm chí còn nói tới chuyện cho vật tư, tâm tình có chút không thoải mái.
"Nhân duyên của cậu rất tốt, bọn họ còn nói cho cậu biết nơi nào có vật tư à?" Theo lẽ thường nếu người không có năng lực mang về hết trong một lần thì sẽ trăm phương ngàn kế che giấu vị trí, chờ lần sau lại đi tiếp.
"Vật tư quá nhiều, nhưng năng lực bọn họ có hạn, nói không chừng lần sau đi sẽ không còn nữa, còn không bằng nói ra để bán một ân tình, tốt xấu gì lúc trước tôi cũng được xem là giúp bọn họ."
"Từng giúp? Là lúc nào?" Dương Thịnh nhướng mày, hắn không biết cậu có tiếp xúc với những người này lúc nào, đúng là hắn biết quá ít về cậu, loại cảm giác mình không thể khống chế trong lòng bàn tay này thật khó chịu.
Hắn há miệng, cuống họng lên xuống hai lần rồi lại không lên tiếng, nhưng bộ dáng không cao hứng rất rõ ràng.
Ánh nắng chiếu lên gò má đầy cương nghị kia, vừa vặn đâm vào mi tâm đang nhíu chặt chiếu đến chói mắt lại lạnh lùng. Mặc dù Trình Diệp không quay đầu, nhưng có thể cảm nhận được trên người hắn đang tỏa ra khí lạnh, giống như là dị năng giả hệ băng không thể khống chế dị năng của mình, một giây sau liền biến thành que kem.
Trình Diệp nghiêng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên ngữ khí trở nên mềm mại ôn hòa hơn: "Làm sao, tức giận à?"
Cậu giơ tay móc ngón út của Dương Thịnh, ý cười trên môi: "Hay là ăn giấm?"
Dương Thịnh cầm lấy tay cậu, mang theo một tia tàn nhẫn. Cảm giác tức giận từ từ nguôi đi, ngón tay hắn lạnh như băng cũng bị cậu chậm rãi làm cho ấm áp.
Cảm giác rung động và quen thuộc kia lại xuất hiện, Dương Thịnh bỗng nhiên dí sát vào, hỏi: "Tại sao tôi lại phải ăn giấm? Không phải cậu đã nói là chúng ta chỉ là thuận theo nhu cầu của mỗi bên thôi sao?"
Khóe mắt Trình Diệp nhếch lên, cười hì hì: "Đúng vậy, chờ tới ngày mai tôi tìm thấy người thích hợp hơn, thì sẽ không cùng anh thuận theo nhu cầu mỗi bên nữa."
Tim Dương Thịnh trong nháy mắt như ngừng đập, theo bản năng nắm chặt lấy tay cậu: "Cậu, nói cái gì?"
"Không phải không ăn giấm sao, anh bạn à, nói một đằng làm một nẻo như vậy là không tốt đâu nha ~" Trình Diệp bắn cho hắn một ánh mặt khiêu khích, cười ha hả đi trước một bước.
Hai người tiến vào khu biệt thự, bây giờ người ở bên ngoài không ít, lúc hai người đi qua một tòa biệt thự, chủ nhân biệt thự đang đem đồ vật trong xe xuống, dời vào biệt thự, vốn Trình Diệp cũng đã đi tới, nhưng trong nháy mắt phía sau lại phát ra động tĩnh nhỏ khiến cậu phải quay đầu lại, nhíu mày.
Người này —— có chút quen mắt.
Dương Thịnh thấy cậu không đi, thuận theo tầm mắt của cậu nhìn sang.
Một người nam nhân có dáng dấp hơi mềm mại, cũng không biết là không khống chế được, hay là cố ý, trên người người này tỏa ra hơi thở của dị năng giả hệ lửa như có như không, cấp bậc không thấp, nếu đoán không lầm thì là cấp ba.
Nếu không phải quãng thời gian trước Dương Thịnh đã nâng cấp đến cấp bốn hậu kỳ, đã sắp chạm tới cấp năm, thì cũng không có thể vừa liếc mắt là đã nhìn ra cấp bậc đối phương.
Bất quá đối phương —— tựa hồ không muốn che giấu, người yếu, cũng có thể cảm nhận được uy thế mà hắn ta thả ra ngoài bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.
Trình Diệp quan sát thật lâu, mãi đến khi 666 nhắc nhở, lúc này mới nhớ tới.
Nguyên lai là cái đùi lớn mà Trình Bạch Nghiên ôm sau khi cô ta rời khỏi Trịnh Phi, tên là Liễu Thông Lam, là dị năng giả hệ lửa cấp ba, cũng là một tiểu đội trưởng.
Trước tận thế là phú nhị đại, từ nhỏ kiêu căng mà lớn lên, sau khi tận thế liền thức tỉnh dị năng công kích, càng được mọi người thổi phồng, tính khí nóng nảy, tính cách hung hăng, nhưng bởi vì thực lực mạnh, tướng mạo rất phù hợp với gu thẩm mỹ của số đông, bất kể là nam hay nữ, đều rất thích ngoại hình này.
Dị năng và gương mặt, giúp cho Liễu Thông Lam thuận buồm xuôi gió sau tận thế, một đường đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Lúc trước Trình Bạch Nghiên chính là coi trọng thực lực và gương mặt này của hắn ta, muốn gia nhập vào tiểu đội mạnh mẽ hơn, nên dứt khoát thoát khỏi đội ngũ của Trịnh Phi, câu dẫn Liễu Thông Lam.
Liễu Thông Lam vốn là kiểu người ai đến cũng không từ chối, ham muốn mới mẻ sau khi 'lăn' Trình Bạch Nghiên hai ngày liền chán ngấy, bất quá hắn ta đối xử với bạn tình đều rất hào phóng, chia cho Trình Bạch Nghiên một ít vật tư, liền an bài chỗ cho cô ta, xem như là phí chia tay.
Nếu như chỉ có như thế, Trình Diệp sẽ không quá để ý.
Nhưng mà —— trong hai ngày Trình Bạch Nghiên được sủng ái kia, Trình Bạch Nghiên thổi gió bên gối (*),kêu Liễu Thông Lam đối phó với nguyên chủ, nhờ vào đó thể hiện bản thân cô ta rốt cục mạnh hơn nguyên chủ như thế nào, cô ta có thể sống tiếp trong thời tận thế, mà nguyên chủ lại không thể.
(*) Thổi gió bên gối: Người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối. Nỉ non nói bóng nói gió để người đó làm việc gì đó cho mình.
Tiêu diệt một tiểu đội chưa có danh tiếng, đối với Liễu Thông Lam mà nói giống như là ép chết một con kiến, nhưng lúc Liễu Thông Lam ra tay, lại phát hiện dáng vẻ của nguyên chủ.
Liễu Thông Lam vốn là người không quan tâm đến sống chết, nghĩ tới người này trước sau gì cũng phải chết, còn không bằng 'chơi' trước hai ngày.
Một lần chơi này —— thiếu chút nữa chơi chết nguyên chủ.
Nguyên chủ phản kháng mạnh mẽ, không cẩn thận làm tổn thương Liễu Thông Lam.
Bất kể là trước tận thế hay sau tận thế, có không biết bao nhiêu người tranh giành cướp giật muốn bò lên giường Liễu Thông Lam, mà bây giờ lại bị một người chỉ bằng một đầu ngón tay cũng có thể ép chết từ chối, Liễu Thông Lam cảm thấy chính mình bị hạ thấp mặt mũi, chịu sỉ nhục không nhẹ.
Trong lòng hắn ta bị nghẹn, chơi đủ rồi liền trực tiếp kêu dị năng giả hệ kim khóa nguyên chủ ở trên giường, làm 'đồ' tiết dục cho cấp dưới.
Dị năng bị phế trừ, không thể tự bạo, bị bịt miệng, cắn lưỡi tự sát cũng không thể làm.
Trên người nguyên chủ đâu đâu cũng có vết máu và vết bẩn, ô uế bất kham đến không đành lòng nhìn thẳng, 'cậu' đa phần đều dùng đôi mắt không có tiêu cự, gương mặt tái nhợt nhìn trần nhà, bởi vì mất máu quá nhiều đến cuối cùng không chống đỡ nổi mới chết.
Đáy mắt chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, Trình Diệp không tự chủ được tiết lộ ra một tia sát khí, cậu lạnh lùng nhìn lướt qua phía Liễu Thông Lam núp ở biệt thự.
Nhìn thấy kẻ thù, khí tức trên người Trình Diệp biến hóa, lập tức bị Dương Thịnh luôn để ý cậu nhìn thấy, Dương Thịnh chậm rãi nheo mắt, ngẩng mặt liền đối diện với tầm mắt Liễu Thông Lam nhìn sang, thấy hắn ta khi nhìn thấy Trình Diệp mắt liền sáng lên, nếu không phải trên tay còn có đồ vật, sợ là đã đi qua chào hỏi.
Dương Thịnh khom lưng, ở bên tai cậu nhẹ nhàng thổi một hơi, thấp giọng hỏi: "Cậu biết hắn ta?"
Tia sát ý lạnh lẽo dần dần tiêu tan, Trình Diệp hít sâu một hơi, chậm rãi lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Tôi không quen biết hắn ta."
Nhưng toàn thân cậu đều tỏa ra hai chữ cừu hận, hoàn toàn không giống với ba từ không quen biết.
Trình Diệp biểu hiện khác hẳn với người thường, Dương Thịnh nhìn toàn bộ ở trong đáy mắt, chỉ là đối phương không nói, hắn cũng không hỏi.
Tuy rằng đối mặt với sự không tin tưởng của Trình Diệp, Dương Thịnh cảm thấy đau lòng, nhưng thế giới đã đi tới thời diệt vong, không thể có lòng hại người, nhưng nên có tâm phòng bị, nói tới vẫn là do hắn vô dụng, không có thể khiến Trình Diệp toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn.
Chỉ cần mình tiếp tục cố gắng, Trình Diệp nhất định sẽ nhìn thấy một mặt hết sức chân thành của mình.
Trình Diệp đầy tâm sự về tới biệt thự, cậu vừa nãy cũng nhìn thấy sự hứng thú trong mắt của Liễu Thông Lam khi nhìn mình, dù sao —— lúc trước Liễu Thông Lam cũng bởi vì khuôn mặt này mới giữ cho nguyên chủ một cái mạng, tuy rằng nguyên chủ sau đó chết còn thảm hơn.
Nhưng khuôn mặt này, quả thật có thể dùng để kiếm lợi, mạnh mẽ đâm vào tim Liễu Thông Lam.
Bên người Liễu Thông Lam còn có mỹ nữ, không phải kiểu mỹ nữ trong thời tận thế, mà là mỹ nữ có vóng người cao gầy tinh tế như thời trước tận thế.
Xem ra sinh hoạt của tiểu đội Liễu Thông Lam cũng không tệ lắm, mỹ nữ không chỉ ăn mặc khéo léo, hơn nữa làn da còn trắng nõn, vừa nhìn liền biết không phải chịu qua khổ sở, đặc biệt là trên gương mặt xinh đẹp kia còn có đeo đồ trang sức trang nhã tinh xảo.
Tận thế đến, thế mà còn có người có tâm tư trang điểm, đây mới thực sự là phụ nữ tinh xảo sống trong nhưng lụa.
Ánh mắt Trình Diệp quá mức rõ ràng, khiến mỹ nữ cũng men theo tầm mắt nhìn sang.
Liễu Thông Lam đang cùng người khác nói chuyện, mà mỹ nữ bên người như một hộ hoa sứ giả, cảm nhận được tầm mắt của Trình Diệp thì tàn bạo trừng lại, phảng phất như đang phòng bị sắc quỷ, thậm chí còn giơ giơ lên nắm đấm để thị uy.
Thật là ngớ ngẩn!
Trình Diệp lườm một cái trong lòng, dời tầm mắt đi chỗ khác.
Trong khi đó Dương Thịnh lại đón tầm mắt tàn nhẫn của hộ hoa sứ giả.
Sắc mặt nam nhân đại biến, tựa hồ cảm nhận được uy hiếp, cười lạnh một tiếng, tay đút trong túi hơi giật giật, đường đi bằng phẳng dưới chân Trình Diệp như xuất hiện một cái ổ gà.
Dương Thịnh cau mày, kéo Trình Diệp một cái, lại quay đầu nhìn về phía nam nhân ánh mắt đột nhiên tàn nhẫn, như sắt thép đâm vào đầu của nam nhân.
Lúc này nam nhân một khi phát hiện cấp bậc dị năng của mình thấp hơn Dương Thịnh, dưới sự kinh hãi vội vã tập trung vào việc mình đang làm, giả bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nhưng không cách nào làm Dương Thịnh nguôi giận.
Lại dám tập kích Trình Diệp,sắc mặt Dương Thịnh âm trầm, tỏa ra khí thế trên người, trực tiếp đè ép khiếnđầu gối đối phương mềm nhũn, thân thể trực tiếp xụi lơ xuống đất, đôi tay theo bản năng chộp vào hai v* nhô cao của mỹ nữ.
Mỹ nữ hét lên một tiếng, vội vàng lui về phía sau,trọng tâm người kia vốn là dựa vào trên người mỹ nữ, cứ như vậy trực tiếp nhào về phía trước, thuận thế đem mỹ nữ đặt ở dưới thân.
Biến cố này hấp dẫn không ít tầm mắt, ngay cả Liễu Thông Lam cũng nghiêng đầu nhìn sang, Trình Diệp vốn còn muốn tiếp tục xem trò vui, nhưng không nghĩ tới Liễu Thông Lam rất nhạy cảm, đang nhìn hộ hoa sứ giả lại liếc mắt một cái, liền nhận ra được vấn đề xuất hiện ở chỗ khác, quan sát bốn phía.
Trình Diệp cau mày, đối với trực giác nhạy bén của Liễu Thông Lam nhìn sang, vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác, hơi giơ tay đặt trên trán, muốn làm bộ để che giấu.
Cấp bậc của cậu và Dương Thịnh luôn điệu thấp khiến người ngoài nhìn vào thì không thấy được sự uy hiếp, tầm mắt Liễu Thông Lam cũng không dừng trên người hai người quá lâu, liếc qua một chút liền dời đi.
Chỉ thấyánh mắt Trình Diệp có chút dính nị, nếu không phải có việc gấp, sợ là muốn dây dưa một phen.
Trình Diệp mạnh mẽ trừng Dương Thịnh một cái, thiếu chút nữa đã bại lộ.
Dương Thịnh ngượng ngùng sờ sờ mũi, ghé sát vào cậu nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì, nam nhân kia không nhớ kỹ mặt chúng ta."
Trình Diệp hơi kinh ngạc.
Dương Thịnh gật đầu: "Tôi dùng tinh thần lực phá hủy dây thần kinh và làm nhiễu trí nhớ của hắn ta, không biết sẽ tổn thương đến mức nào, nhưng về chuyện tôi ra tay hay không hắn ta sẽ không nhớ."
Năng lực mạnh cũng không có thể tùy tiện muốn làm hắn ta bị thương là làm... Được rồi, đi theo bên người Liễu Thông Lam khẳng định cũng không phải kẻ tốt lành gì!
Nhưng cậu thì biết bọn họ xấu xa, nhưng Dương Thịnh không biết, thế mà hắn lại ra tay!
Trình Diệp liền trừng Dương Thịnh một cái, bước chân bước nhanh hơn, cùng người xấu kéo dài khoảng cách!
Trình Bạch Nghiên đang ngồi ở trên ghế salon, trong lồng ngực như trước ôm một cái ba lô, vật tư của cô ta vốn không nhiều, theo thói quen đem tất cả mọi thứ đều ôm vào trong ngực, phảng phất như vậy có thể sinh ra một đứa con.
Cô ta đề phòng nhìn chằm chằm Tạ Vũ, tầm mắt lưu luyến rơi vào ngọc bội trên ngực Tạ Vũ, ngay cả người ngu cũng biết cô ta có hứng thú với ngọc bội của Tạ Vũ.
Tạ Vũ khiêu khích hướng về phía cô ta cười, không biết tại sao hai người tựa hồ lại bắt đầu tranh chấp.
Ngoại trừ Trịnh Phi, những người khác đều không ở trong phòng khách, hiển nhiên là sợ hai người phụ nữ đánh nhau.
Trình Diệp đi vào, Trình Bạch Nghiên oán hận liếc mắt nhìn Trình Diệp một cái, mà Trịnh Phi, tay hắn ta đang đặt bên eo Trình Bạch Nghiên nhanh như chớp rụt trở về, có chút ngượng ngùng nhìn Trình Diệp.
Trình Diệp như nhìn thấy vật bẩn thỉu, đôi mắt có chút đau.
Chẳng thèm cùng bọn họ tính toán, lườm một cái liền đi vào nhà bếp.
Tạ Vũ thấy sắc mặt cậu không vui, liền vội vàng đứng lên muốn theo sau, bị ánh mắt Dương Thịnh ngăn lại, lại mạnh mẽ liếc mắt trừng Trình Bạch Nghiên một cái, rõ ràng là sợ cô lại gây ra phiền phức, sợ quấy rầy đến Trình Diệp, tự mình về phòng trước.
Trịnh Phi nhìn thấy cậu không thoải mái, vốn cũng muốn theo sau hỏi tình hình, nhưng Trình Bạch Nghiên không cho phép, cô ta nắm lấy cánh tay Trịnh Phi, bộ ngực tròn vo mềm cọ lên cánh tay Trịnh Phi: "Trịnh ca, Tạ Vũ bắt nạt em, anh nhìn đi, tay em bị cô ta cào xước rồi."
Trình Diệp còn đang ở trong phòng bếp, Trịnh Phi sợ bị cậu phát hiện, hung hăng trốn về phía sau.
Trình Bạch Nghiên sao lại không biết hắn ta đang suy nghĩ gì, trong lòng muốn băm Trình Diệp thành trăm nghìn mảnh, càng như người không xương dính vào người Trịnh Phi, thậm chí còn cọ từ trên xuống dưới: "Trịnh ca, anh giúp em nhìn thử đi mà, xem có bị gì không, bây giờ bệnh độc tang thi lợi hại như vậy, em mà bị gì làm sao đi thu thập vật tư, không đi ra ngoài, em chẳng phải sẽ chết đói sao!"
Trình Diệp cầm một ly nước, dựa vào trên tấm thớt, híp mắt xem hình ảnh trong phòng khách mà 666 truyền cho mình.
360 độ HD không che, Trình Diệp thậm chí có thể nhìn thấy cánh tay thon thả trắng nõn của Trình Bạch Nghiên lưu luyến cọ qua cọ lại nơi đó của Trịnh Phi, không bao lâu, nơi đó đã dựng đứng lên, vậy mà đã 'chào cờ' rồi!
Trình Diệp thật cay mắt!
Trình Bạch Nghiên là cố ý, Trịnh Phi vốn muốn đi xem Trình Diệp, mà bây giờ bộ dạn hắn ta như vậy, làm sao đi xem Trình Diệp?
Đây chẳng phải là nói thẳng cho Trình Diệp biết hai người ở phòng khách đã làm những gì sao?!
Trình Bạch Nghiên khẽ nở nụ cười, nằm nhoài trong lồng ngực Trịnh Phi làm nũng.
Trịnh Phi buồn bực, ánh mắt không chỗ ở liếc vào phòng bếp, chỉ sợ Trình Diệp đột nhiên đi ra, hắn ta dùng sức muốn đẩy Trình Bạch Nghiên ra, nhưng Trình Bạch Nghiên giống như thuốc cao bôi da chó, gắt gao dính vào trên người hắn ta, thậm chí còn đem bộ phận mềm mại nhất trên người hướng vào trong lồng ngực của hắn ta, cọ cọ.
Trịnh Phi nóng lên, tâm tình cũng nóng bỏng, không bao lâu liền không có cách nào kiêng kỵ Trình Diệp, chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hắn ta lúng túng đứng lên, kéo cánh tay Trình Bạch Nghiên một cái, bịt tai trộm chuông nói: "Đi thôi, anh trước tiên đưa em trở về phòng bôi thuốc, còn chậm trễ không khéo lại có chuyện."
Khóe miệng Trình Bạch Nghiên câu ra một tia mừng thầm khi tính kế thành công, nhìn Trình Diệp trợn tròn mắt.
Em gái nhỏ à, còn tưởng rằng mình đẳng cấp cao, có thể cướp bạn trai của cậu sao.
Một ngày nào đó, cậu sẽ cho Trình Bạch Nghiên biết, thứ cô ta trăm phương ngàn kế muốn lấy cho bằng được, chỉ là giày rách mà Trình Diệp ném đi, là rác mà cậu đã sớm muốn vứt đi mà thôi.
Là khu chứa rác, cũng không cần kiêu căng tư hào như vậy đâu, thật m* nó mất mặt!
Nhàn rỗi đến tẻ nhạt, cậu liền đọc lại tư liệu thế giới một lần nữa, phát hiện Trình Bạch Nghiên trước khi chia tay với Trịnh Phi đã thường xuyên ra vào biệt thự của Liễu Thông Lam, khi đó hai người bọn họ cũng đã gian díu với nhau.
Nếu để cho Trịnh Phi biết, hắn ta đi ngoại tình lại bị cắm sừng, hơn nữa hắn chỉ là dùng chung một thứ dơ bẩn, là một công cụ trước khi Trình Bạch Nghiên tìm thấy chỗ dựa lớn mạnh hơn, tâm tình Trịnh Phi nhất định sẽ rất thú vị.
Trình Diệp ngoắc ngoắc khóe miệng...
Hơn nữa, nam nam nữ nữ quỳ dưới quần Liễu Thông Lam không ít, Trình Bạch Nghiên mặc dù có thể có được vài phần ưu ái và kính trọng của Liễu Thông Lam, bất quá là bởi vì cô ta không chỉ có dị năng hệ thực vật còn có thể chơi.
Một người lại có hai tác dụng, lại còn tự mình dâng tới cửa, chuyện tốt như vậy mà từ chối thì đúng là kẻ ngu.
Trình Bạch Nghiên còn tưởng rằng Liễu Thông Lam thật sự thích cô ta, thực sự là quá tự tin. Liễu Thông Lam bất quá chỉ là muốn 'dùng' thân thể của cô ta, lại còn muốn lợi dụng dị năng của cô ta.
Dù sao, tận thế đến, đất đai đều bị bệnh độc ô nhiễm, hạt giống thực vật biến dị, đại đa số thực vật đều không thể phát triển theo cách bình thường, hoặc là có phát triển cũng sẽ biến dị thành thực vật ăn thịt người, mà dị năng hệ thực vật là nguồn hi vọng duy nhất có thể trồng ra thực vật khỏe mạnh, huống chi, dị năng hệ nước cũng có thể công kích tang thi, càng không cần phải nói đến dị năng giả thực vật hệ có thể điều khiển dây leo tạo ra sát thương cực mạnh.
Chỉ có điều mỗi lần Trình Bạch Nghiên thu thập vật tư đều trốn ở sau lưng Trịnh Phi, hoàn toàn không rèn luyện dị năng, hơn nữa điểm cống hiến của cô ta quá thấp, căn bản không được chia cho bao nhiêu tinh hạch tang thi.
Đời trước dị năng của cô ta mặc dù có thể thăng cấp, nhưng bởi vì nguyên chủ tâm địa lương thiện, nể tình cô ta cũng là đội viên, nên chia cho cô ta một ít tinh hạch, hơn nữa vì tăng cường khả năng tấn công cho tiểu đội, nguyên chủ đem tinh hạch mình tiết kiệm được đều cho Trịnh Phi, Trịnh Phi liền mượn hoa hiến phật đem tinh hạch dư thừa đưa cho Trình Bạch Nghiên.
Đây chính là khoảnh khắc nguyên chủ nuôi ra một mối họa.
Mà đời này ——
Đừng nói đến tinh hạch, nếu không phải Trình Bạch Nghiên còn nguyện ý đi thu thập vật tư, Trình Diệp thậm chí có thể để cô ta chết đói!
Về phần Trịnh Phi!
Đời trước hắn ta dưới sự trợ giúp của nguyên chủ, có được không ít tinh hạch, nguyên chủ dành mọi thứ cho Trịnh Phi, chấp nhận bản thân không thăng cấp, cũng phải tăng dị năng cho Trịnh Phi, đơn giản là muốn bảo vệ Trịnh Phi, 'cậu' không thèm để ý bản thân mình sẽ ra sao, nhưng ai biết toàn bộ tinh hạch đều là đút cho chó, không, nếu so hắn ta với chó thì quá sỉ nhục loài chó rồi!
Mà đời này ——,
Trình Diệp nhìn như đang giúp đỡ Trịnh Phi, kì thực khiến đối phương không có cơ hội sử dụng dị năng, ra vẻ là không đành lòng để Trịnh Phi bị thương, thực chất là tước đoạt cơ hội rèn luyện dị năng của Trịnh Phi, cơ hội giết tang thi lấy được tinh hạch!
Khiến hắn ta không thể mạnh lên quá nhanh, hơn nữa không có sự trợ giúp của Trình Diệp, tinh hạch của Trịnh Phi còn không đủ, chứ đừng nói đến việc trợ giúp Trình Bạch Nghiên.
Hơn nữa, trong tư liệu thế giới Trịnh Phi nguyên bản là người mạnh nhất trong tiểu đội, có thể nói là uy danh hiển hách, tất cả mọi người đều nghe hắn ta, nhưng bây giờ —— đừng nói đến việc nghe hắn ta, sợ là chỉ cần nhìn thấy hắn ta cũng cảm thấy đau đầu, nếu không phải nể tình cảm mấy năm ở chung ký túc xá, có khi đã sớm đá hắn ta ra khỏi tiểu đội.
Thời gian dài như vậy, cấp bậc dị năng của Trình Bạch Nghiên chỉ dừng lại ở giai đoạn vừa thức tỉnh, mà Trịnh Phi, so với đời trước quả thực chỉ đáng hít khói, thậm chí, ưu thế cường hãn về loại dị năng của hắn ta đang từ từ bị suy yếu, hiện tại ưu thế dị nặng tấn công của hắn ta thậm chí còn không sánh được với những người khác trong tiểu đội.
Nếu có đầy đủ tinh hạch thì vẫn có thể chậm rãi đuổi kịp, mà vật trọng yếu như tinh hạch, người khác tuyệt đối không thể cho hắn ta mượn, mà da mặt hắn ta quá mỏng, rõ ràng lúc chờ đợi ở trong ký túc xá hắn ta vẫn là cường giả, hiện tại muốn hắn ta ăn nói khép nép lại đi cầu xin người khác, hắn ta nhất định sẽ không làm.
Thực lực yếu, mang ý nghĩa dễ bị tang thi cắn bị thương hơn, cho nên Trịnh Phi không dám tiếp tục xông pha đi đầu như trước, mà mỗi lần làm nhiệm vụ, sẽ bất động thanh sắc né xa tiểu đội, tìm một nơi an toàn, đợi đến lúc sắp tập hợp thì lại xuất hiện.
Trình Diệp đương nhiên vui mừng vì điều đó, có lúc thậm chí còn giúp Trịnh Phi quét sạch tang thi có thể sẽ gây hại đến hắn ta, bởi vậy mà tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính.
Thực lực càng yếu, càng không dám cùng tang thi chiến đấu, dị năng không có cách nào mài giũa, dẫn đến không thể tăng cao thực lực.
Cứ như vậy, Trình Diệp triệt để biến Trịnh Phi thành một lão hổ bị nhổ răng, cuối cùng không còn năng lực há miệng cắn người nữa.
Đừng nói nuôi sống Trình Bạch Nghiên, ngay cả bản thân hắn, sau khi rời khỏi tiểu đội này, sợ rằng với dị năng như vậy cũng không thể gia nhập vào tiểu đội có danh tiếng nào, càng không thể tự mình đi ra ngoài săn thú để sống.
Trịnh Phi của kiếp này, chỉ là tên bám váy đàn bà ăn no chờ chết mà thôi.
Đợi đến lúc thời cơ chín mùi, Trình Diệp sẽ một cước đạp người này ra ngoài, lúc đó sắc mặt Trịnh Phi nhất định sẽ rất dễ nhìn.
Nghĩ tới đây, Trình Diệp cười càng thêm sâu, tim đập cũng nhanh hơn, hiện tại cậu thậm chí có chút không thể chờ được nữa muốn nhìn thấy khung cảnh Trịnh Phi khóc ròng ròng quỳ ở trước mặt mình xin tha.
Dù sao, lúc trước trước khi nguyên chủ bị Liễu Thông Lam đưa đi, đã bất chấp hình tượng mong muốn Trịnh Phi bảo vệ mình, nhưng đối phương chỉ lạnh lùng liếc 'cậu' một cái, thậm chí bởi vì Trình Bạch Nghiên chán ghét 'cậu' mà cũng mạnh mẽ làm nhục nguyên chủ một phen, lúc này mới trơ mắt nhìn nguyên chủ bị Liễu Thông Lam mang đi.
Loại kia bị chí thân yêu nhất người phản bội cùng đối tương lai tràn ngập mê man cùng bàng hoàng tuyệt vọng, Trình Diệp muốn gấp trăm lần ngàn lần mà hoàn cấp Trịnh Phi!
Hắn muốn cho Trịnh Phi cũng cảm nhận được, rõ ràng chính mình có thể sống sót, rõ ràng còn có một chút hi vọng sống, lúc này lại bị mạnh mẽ một cước thăm dò vào vực sâu cảm thụ.
Loại hận ý cường liệt này, cảm giác tuyệt vọng với cái thế giới này, loại cảm giác đau thấu tim gan dù phải xuống địa ngục cũng muốn đồng quy vu tận với người đã hại chết mình này, còn có loại cặn bã như Trịnh Phi và Trình Bạch Nghiên này, thật sự rất là xứng đôi!
Dương Thịnh lúc đi vào liền thấy cậu một bộ dáng cười trộm như gian kế đã thực hiện được, lòng ngứa ngáy, cầm một cái cái ly không đến trước mặt cậu.
Trình Diệp lườm một cái, may mắn cậu đã ảo tưởng xong, nếu không thì đã đánh gãy giấc mộng đẹp của cậu rồi, đừng nói đến chuyện cho nước, chính là ngay cả sắc mặt tốt cũng không cho.
Dương Thịnh muốn xin nước uống, Trình Diệp lườm hắn một cái, đôi mắt to xinh đẹp chọc cho tim Dương Thịnh đều run rẩy, đặc biệt là —— dòng nước nhỏ cuộn xoáy rơi vào trong ly, óng ánh long lanh, làm nổi bật ngón tay xanh nhạt mềm mại của Trình Diệp.
Dương Thịnh nuốt một ngụm nước bọt, trong đôi mắt không có tiêu cự chỉ còn lại ngón tay đang chảy ra nước kia.
Trình Diệp hơi hơi đứng thẳng người lên, nhưng vẫn là dáng dấp yếu mềm kia, lười biếng hỏi: "Tìm tôi? Làm cái gì?"
Dương Thịnh mím môi: "Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu sao?"
Trình Diệp quay người để ly xuống, đang chuẩn bị trốn đi, lại bị Dương Thịnh kéo lại, té ngã vào trong ngực của hắn, nháy mắt, đâm vào cơ ngực cứng rắn của hắn: "Lên trên đi, ở đây sẽ bị người khác nhìn thấy."
Trình Diệp hôm nay mặc một cái áo cổ tròn ngắn tay màu trắng, bởi vì động tác quá mạnh, nửa bên vai lộ ra bên ngoài, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, cùng với một bên ngực trắng như tuyết.
Ngay phía trước có một điểm (*) hồng nhạt, thân hình tinh tế xinh đẹp, một mặt kiêu ngạo mà nhìn Dương Thịnh.
(*) Điểm gì hồng nhạt mọi người tự biết đi nha.
Ánh mắt cư nhiên còn có chút hờn dỗi.
Dương Thịnh cảm thấy chính mình như gặp quỷ, nhìn cái gì cũng thấy giống Trình Diệp.
Trình Diệp nhón chân lên, ghé vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói: "Anh muốn sao? Làm sao bây giờ, tôi vừa mới nhìn thấy hiện trường ngoại tình đầy kích thích, buồn nôn chịu không được, hiện tại không hề có chút hứng thú nào!"
Nhắc tới Trịnh Phi, trong nháy mắt ngũ quan Dương Thịnh vặn vẹo, đem người ôm chặt hơn.
Trình Diệp bĩu môi, ngược lại không có ý định tránh thoát, chỉ nghiêng đầu ngả ngớn nói: "Anh bạn à, dục vọng chiếm hữu mạnh như vậy cũng không tốt đâu, dù sao tôi không phải là người yêu anh, tôi là bạn trai Trịnh Phi, anh hiểu không, chính là loại quan hệ chỉ cần hắn ta ngoắc ngoắc tay tôi liền tới."
Dương Thịnh âm lãnh mà thấp giọng nói: "Cậu không thích hắn ta!" Câu này hắn nói ra không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Rất chắc chắn với hai chữ không thích này.
Không có ai lại thản nhiên ngoại tình trước mặt người mình thích.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu như hắn nhìn thấy Trình Diệp ở cùng Trịnh Phi, mặc dù chỉ là cử chỉ hơi hơi thân mật một chút, hắn sợ là mình sẽ không thể khống chế được dị năng của mình, trực tiếp đánh chết Trịnh Phi!
Cũng may tuy rằng Trình Diệp vẫn luôn ngoài miệng nói mình là người của Trịnh Phi, nhưng trên thực tế thời gian Trịnh Phi dành cho Trình Bạch Nghiên so với thời gian ở cùng Trình Diệp nhiều hơn rất nhiều, thậm chí hai người căn bản chưa từng chung đụng ở riêng với nhau!
Đầu ngón tay của Dương Thịnh thủ sẵn bên eo Trình Diệp, tựa hồ như vậy có thể ngăn cản đối phương rời đi.
Trình Diệp cười nhạo: "Hắn ta dựa vào cái gì mà xứng đáng được tôi yêu, muốn nhan sắc khôn có nhan sắc, muốn tiền không có tiền, muốn quyền thế cũng không có quyền thế, chỉ bằng việc hắn ta theo đuổi tôi năm năm sao?" Nói Trình Diệp xong còn lườm một cái, xem ra đã sớm nhìn Trịnh Phi không vừa mắt, thậm chí là xem thường đối phương.
Dương Thịnh cảm thấy vui mừng, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn không ít, nhưng so với những người khác vẫn cứ âm trầm: "Vậy sao cậu còn đồng ý quen hắn ta?"
Trình Diệp nghiêng đầu, hi hi hì hì cười xấu xa, cậu dí sát vào lỗ tai Dương Thịnh, cắn cắn bộ vị mềm mại duy nhất trên người nam nhân.
Vành tai Dương Thịnh hơi lớn, đeo hoa tai khẳng định rất dễ nhìn. Bất quá Dương Thịnh là kiểu người con trai nghiêm túc lạnh lùng, hắn chắc chắn sẽ không đeo hoa tai. Bình thản mộc mạc như vậy thôi nhìn cũng đã rất đẹp.
Người ta thường nói vành tai lớn là người có phúc khí, Trình Diệp cảm thấy câu nói này thật sự không sai, dù sao —— Dương Thịnh rất có phúc mới ôm được mỹ nhân về.
Cậu cười nói: "Có một tên cặn bã, rõ ràng bản thân người đó trêu hoa ghẹo nguyệt, lại cố tình làm ra một bộ dáng dấp thâm tình, thường thường xuất hiện ở trước mặt anh, tất cả mọi người bên cạnh anh đều bị người đó làm cho cảm động, giúp đỡ người đó khuyên nhủ anh nên đồng ý quen người đó đi, anh nói xem, có ác tâm hay không? Chính hắn ta khiến tôi phải trở nên ác tâm như vậy, tôi sao có thể cứ để yên cho mình bị buồn nôn mà vẫn phải nhịn?"
"Nhưng mà, tôi vốn muốn cho mọi người thấy bộ mặt thật của hắn ta, trong lúc hai chúng tôi đang quen nhau hắn ta vẫn cùng nữ nhân khác dây dưa không rõ, đỡ cho người khác luôn nói hắn ta là bởi vì không chiếm được tôi nên mới thất tình rồi tỏ ra đáng thương để có được sự an ủi của những người khác, ai biết tận thế lại đến, kế hoạch bị làm cho rối loạn, bất quá tôi bây giờ không có sức mà đi quản hắn ta, chờ yên ổn tồi nói sau đi." Trình Diệp kéo áo lại, "Được rồi, tôi mệt mỏi, đi lên ngủ một lát!"
Dứt lời, cậu như con cá trơn trượt, lắc lắc liền nhảy ra khỏi cái ôm của Dương Thịnh, cho đối phương một cái hôn gió phong tình vạn chủng, liền chuẩn bị rời đi.
"Tôi giúp em, giết hắn ta?" Ở tận thế, mạng người giống như là giun dế, mỗi ngày đều có người chết, số lượng lớn đến không thể đếm hết, đối với Dương Thịnh mà nói, thủ tiêu Trịnh Phi cũng chỉ như việc động động một ngón tay mà thôi.
Trình Diệp sững sờ, quay người, nghiêng đầu hỏi: "Anh không sợ bị những người khác trong tiểu đội biết sao? Anh dù sao cũng là bạn học của Trịnh Phi, không những thế còn là bạn cùng phòng, là bạn bè."
Dương Thịnh đi tới, ôm cậu: "Em so với tất cả bọn họ cộng lại còn quan trọng hơn."
Trình Diệp vùi ở trong ngực hắn, bật cười.
Dương Thịnh lại nói: "Anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì, cho dù có bị phát hiện, thì anh sẽ nói anh sớm đã mơ ước em, bất kể là giết hay phế bỏ Trịnh Phi thì đều là vì em mà làm."
"Vậy thì thanh danh của anh sẽ bị đánh mất đó, sẽ bị đuổi ra khỏi tiểu đội, cho dù cấp bậc dị năng của anh có năng cao đến đâu đi chăng nữa, cũng không có tiểu đội nào dám cho anh gia nhập." Cuộc sống đã đủ gian nan khó khăn, ai dám cho một người điên lúc nào cũng có thể thủ tiêu đồng đội mình gia nhập chứ!
Dương Thịnh không chút do dự: "Em vui vẻ là được rồi."
Vui vẻ là được rồi, bốn chữ này nói ra rất đơn giản, nhưng bắt tay vào làm mới khó khăn, nhưng Trình Diệp mắt lạnh nhìn hắn, Dương Thịnh nói ra bốn chữ này, thật sự không chỉ là câu nói vui đùa.
Hắn thật sự muốn cho Trình Diệp vui vẻ, cũng muốn dùng sự vui vẻ của Trình Diệp làm động lực...
Không quan tâm mọi thứ sẽ ra sao, nhưng nghe Dương Thịnh nói, tâm tình Trình Diệp tốt hơn rất nhiều, ngoắc ngoắc khóe môi cho rằng đã nghe ra hàm ý trong đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]