Chương trước
Chương sau
Trình Diệp xin tha nhưng Dương Thịnh cứ như không nghe thấy, vẫn ôm cậu không buông.

Bất quá lượng điện không tăng lên, vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của con người, dưới sự kích thích trong thời gian dài, cơ thể Trình Diệp mơ hồ run rẩy, đáy lòng sợ sệt từ từ biến thành hưng phấn, thậm chí là phấn khởi.

Cậu khát vọng nhiều hơn một chút, chứ như vậy tựa hồ chỉ là gãi không đúng chỗ ngứa, không có chút sảng khoái nào.

"..." Trình Diệp hít sâu một hơi, cằm đặt lên bả vai Dương Thịnh, hai ngón tay dùng sức vặn eo Dương Thịnh, nỗ lực dời đi sự chú ý của mình, cậu cắn răng nói, "Tôi có chút thích anh đó."

Dương Thịnh học khẩu khí của cậu, ngả ngớn hỏi: "Chỉ có một chút thôi sao?"

"A —— nhẹ chút." Trình Diệp lười biếng dựa vào trên người hắn, bởi vì đau đớn mà khẽ cau mày, không có trả lời vấn đề của hắn.

Thật sự chỉ có một chút.

Một chút đã là rất nhiều rồi!

Trình Diệp phát hiện dường như bản thân đã mất đi khả năng yêu, hoặc là nói cậu căn bản không thể yêu.

Những thế giới này đối với cậu mà nói cũng chỉ là du hí mà thôi, ở trong game nói chuyện yêu đương? Cậu đã qua thời kỳ ngốc nghếch của trai mới lớn đó lâu rồi.

Cậu quả thật có hảo cảm với Dương Thịnh, bởi vì đối phương cao lớn đẹp trai, có một vóc dáng đáng đồng tiền bát gạo, ai mà không thích cái đẹp đâu, một khuôn mặt dễ nhìn và thân hình kiện mỹ xác thực rất hấp dẫn.

Hơn nữa ——

Trình Diệp nằm nhoài trên bả vai hắn, nhỏ giọng nói: "Anh là người duy nhất không yêu bạch liên hoa." Tuy rằng cũng có thể là vì bản thân Dương Thịnh thích con trai, mà thế giới này bạch liên hoa lại là con gái.

Giới tính bất đồng không có cách nào bị hấp dẫn, nhưng không cần biết nguyên nhân là gì... Sự khác biệt của Dương Thịnh thật sự khiến cậu chú ý và có thiện cảm với hắn.

Hơn nữa cậu muốn kích thích Trịnh Phi và bạch liên hoa, Trình Diệp không ngại cùng đối phương chơi một chút trò chơi ái tình nho nhỏ.

Huống chi, Dương Thịnh rất thông minh, không phải sao.

Hắn rõ ràng đã phát hiện trên người cậu có bí mật, nhưng một chữ cũng không hỏi.

Trình Diệp rất thích người mặt đẹp chân dài lại biết ý như vậy, là sự lựa chọn làm bạn tình tốt nhất!

Dương Thịnh bị Trình Diệp sờ ngực rồi lại mềm nhũn như không có xương dựa lên người làm cho hơi thở đều rối loạn, hắn thậm chí có cảm giác không khí xung quanh càng ngày càng mỏng manh, mũi đã hoàn toàn không đủ dùng.

Hắn ôm Trình Diệp như ôm một đứa nhỏ, lảo đảo ra khỏi nhà vệ sinh, còn không kịp đi tới giường đã trực tiếp đem người đè lên tường, bắt đầu điên cuồng hôn môi.

Không bao lâu, T-shirt màu trắng trên người Trình Diệp đã không thể nhìn, khá giống là kẻ già đời, tất cả đều là nếp nhăn.

Ngay ở lúc mấu chốt, cửa bỗng nhiên truyền đến ba tiếng gõ, ngay sau đó là giọng Trịnh Phi xuyên qua cửa truyền vào trong tai hai người đang mãnh liệt hôn môi.

Động tác của Dương Thịnh dừng lại, tai mạnh mẽ run lên một cái.

Lúc đôi môi tách ra Trình Diệp mạnh mẽ cắn một cái lên môi dưới của hắn, hắn hơi khom lưng từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Thiếu chút nữa bị nghẹn chết!

Trình Diệp cũng rất chật vật mạnh mẽ trừng mắt một cái, hiện tại hận không thể thiêu cháy Dương Thịnh, khóe môi bỗng nhiên lại cong lên, cậu đưa ngón trỏ ra chạm lên môi mỏng không biết là nước miếng của ai mà hiện ra ánh nước của Dương Thịnh, chà sát qua lại...

Dương Thịnh mạnh mẽ run rẩy một chút.

Tâm tình Trình Diệp cực tốt, ngón tay chậm rãi trượt, ngay khi Dương Thịnh cúi người muốn tiếp tục hôn lên, Trình Diệp liền ngửa ra sau dựa vào trên tường, hơi nghiêng đầu đi tránh thoát môi hắn, ánh mắt cong cong nhìn Dương Thịnh, bỗng nhiên há mồm lớn tiếng nói với người bên ngoài đang không ngừng gõ cửa: "Trịnh Phi? Có chuyện gì vậy?"

"Anh tới thăm em một chút, em ngủ rồi sao?" Trịnh Phi rốt cục dừng gõ cửa, bởi vì Trình Diệp không đi ra, hơi nghi hoặc một chút, trong giọng nói còn mang theo bất mãn.

Biệt thự rất cao cấp, dưới lầu mặc dù là phòng ngủ của người hầu, nhưng không hề ẩm mốc, nhưng phòng của Trình Bạch Nghiên chọn lại tốt hơn phòng của hắn ta, phòng hắn ta ở nắng mặt trời không chiếu tới, mặc dù là ban ngày nhưng cũng có chút âm u.

Trịnh Phi dàn xếp xong xuôi chỗ cho Trình Bạch Nghiên xong trở về phòng, một mình ngồi ở trên giường suy nghĩ lung tung một trận, tâm lý có chút hốt hoảng, đột nhiên rất muốn nhìn thấy Trình Diệp, liền lên phòng cậu.

Hắn ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không đúng lắm, không chỉ là vì thái độ Trình Diệp đối với hắn ta khi nhìn hắn ta và Trình Bạch Nghiên thân mật, còn có Dương Thịnh, tại sao lại đột nhiên quan tâm tới Trình Diệp?

Những điều đó đều là nghi vấn của hắn ta, cũng muốn hỏi xem Trình Diệp nói thế nào.

Còn có... Hiện tại cũng đã tận thế, ai cũng không biết ngày mai còn có thể nhìn thấy mặt trời hay không. Bọn họ cũng đã xác định quan hệ, đương nhiên là phải tranh thủ hưởng lạc.

Nghĩ đến bộ dáng Trình Diệp vì đánh tang thi mà mặt ửng đỏ, mồ hôi ẩm ướt tóc dính vào hai bên má, thở dốc, trong lòng Trịnh Phi giống như có mười vạn con kiến bò qua bò lại, ngứa ngáy không chịu nổi.

Trình Diệp chậm rãi nheo mắt lại, đại khái đoán được hắn ta đã trễ thế này còn chưa ngủ mà tới phòng cậu là muốn làm gì, sắc mặt liền chìm xuống.

Dương Thịnh nhìn thấy đáy mắt cậu chợt lóe một tia chán ghét, còn chưa kịp nhìn kỹ, Trình Diệp đã nhắm hai mắt lại, dường như rất mệt mỏi, dựa vào trên tường.

"Em đang ngủ, cơ bắp có hơi đau nhức, không muốn đi ra mở cửa." Nói rồi cậu cũng không mở mắt ra, mà ý vị thâm trường liếm liếm khóe miệng mới vừa rồi bị Dương Thịnh cắn ra vết thương, đầu lưỡi thậm chí nếm được mùi máu tanh.

"Em khóa cửa?" Cùm cụp một tiếng, là tiếng Trịnh Phi ở bên ngoài vặn chốt cửa, thế nhưng không vặn ra.

Cũng chỉ trong thoáng chốc, khí tức quanh thân Trình Diệp đã khôi phục tự nhiên, cậu nhíu mày nhìn về phía Dương Thịnh, khi cậu đi vào chỉ tiện tay đóng cửa, cũng không có khóa trái, xem ra có người đã sớm có ý đồ xấu, chỉ là ——

Khóe môi Trình Diệp bỗng nhiên cong lên hơn mấy phần, đáp lại nói: "Vâng, trong biệt thự có người ngoài, không khóa cửa em ngủ không được, Trịnh Phi, chờ em tỉnh ngủ sẽ đi tìm anh."

Trịnh Phi nửa ngày không lên tiếng, Trình Diệp cũng không biết hắn ta đã đi chưa hay vẫn tiếp tục tại đứng ở cửa, thế nhưng có thể biết rõ, Trịnh Phi mất hứng, nhưng —— ai thèm quan tâm.

Trình Diệp cũng không có ý định quan tâm, cậu bám vào vạt áo Dương Thịnh: "Xem ra anh đã sớm có âm mưu, cửa cũng khóa."

Sắc mặt Dương Thịnh có chút không được tự nhiên, giải thích: "Lúc tôi vào trong phòng không có ai, tôi sợ sẽ có người khác tới tìm cậu, liền khóa cửa." Hắn vẫn luôn chú ý phòng này, cũng biết Trình Diệp không đi ra ngoài, cho nên mới thủ ở chỗ này.

"Có phải vậy không?" Âm cuối của Trình Diệp hơi nâng cao, tràn đầy hoài nghi, cậu cười cười giơ tay vỗ vỗ mặt Dương Thịnh, "Vậy nếu anh không muốn làm thì ôm tôi lên giường, tôi buồn ngủ rồi, muốn ngủ."

Sắc mặt Dương Thịnh giãy dụa, người lại không động đậy.

Trình Diệp nhíu mày: "Làm sao, mặc dù tôi mệt muốn chết, hiện tại chỉ cần chạm gối là ngủ, anh vẫn muốn tiếp tục?"

Dương Thịnh: "..." Hắn khó khăn rút tay ra, dựa theo lời Trình Diệp dặn dò ôm cậu đi tới bên giường.

Cái giường này còn chưa có hơi người ngủ, ráp trải giường và thảm đều là Dương Thịnh dọn, khi hắn đi vào không tìm được Trình Diệp liền thuận tiện quét dọn căn phòng một chút.

Trình Diệp hôn lên khóe miệng hắn một cái coi như là phần thưởng: "Có một người anh em như anh thật tốt."

Đầu ngón tay còn sót lại xúc cảm ấm căng mịn, khiến người ta như muốn phát điên, nhưng Dương Thịnh còn chưa kịp cảm nhận hết liền nghe thấy câu nói như vậy lập tức lạnh mặt: "Cậu không thích hắn ta, chia tay với hắn ta đi."

Trình Diệp híp mắt, ha một tiếng khẽ cười: "Làm sao, ăn dấm? Tôi không thích anh ta, nhưng dù sao tôi cũng là bạn trai của anh ta, nhưng còn anh —— chỉ là người thứ ba chen chân vào, yêu cầu cao như vậy không tốt lắm đâu nha."

Cậu nhéo má Dương Thịnh, nhưng không nhéo tới thịt, giống như là sờ sờ mặt Dương Thịnh: "Chưa từng xem phim truyền hình sao, tiểu tình nhân thị sủng mà kiêu yêu cầu đối phương ly hôn, rất dễ bị vứt bỏ."

Mặt Dương Thịnh liền trầm xuống, chọc cho Trình Diệp nằm nhoài trong lồng ngực của hắn, uốn éo người bộp bộp bộp mà cười.

Ngoài cửa Trịnh Phi chợt nghe thấy trong phòng có tiếng vang trầm thấp, như là âm thanh vật gì ma sát ở trên thảm trải sàn, hắn ta vốn đang chuẩn bị nhấc chân lên liền hạ chân xuống, không phát ra tiếng, lẳng lặng mà ghé vào cửa, dựng đứng lên lỗ tai cố gắng nghe.

Nhưng phòng có cách âm quá tốt, cái gì cũng không nghe được, như một vùng trời câm lặng, phảng phất động tĩnh vừa nãy chỉ là do hắn ta gặp ảo giác thôi.

Trịnh Phi híp mắt, luôn cảm thấy không đúng lắm, lúc quay người xuống lầu ma xui quỷ khiến đi tới phòng cách vách gõ cửa một cái, không có ai trả lời, Trịnh Phi càng thêm nghi hoặc, kêu tên Dương Thịnh hai lần đều không có ai đáp lại, vốn dĩ muốn trực tiếp vặn chốt cửa, lại nghe thấy giọng Trình Bạch Nghiên ở dưới lầu truyền lên, Trịnh Phi nhíu mày.

Vốn không muốn để ý, nhưng nếu không quan tâm cô ta sẽ lên đây, lúc nãy Trình Diệp có nói chỉ cần hắn ta ở lầu ba, Trình Bạch Nghiên sẽ dùng các loại lý do để lên lầu ba, sợ Trình Diệp tức giận, Trịnh Phi lập tức thu hồi cánh tay đang đặt trên chốt vặn cửa, quay người vội vã xuống lầu.

Mãi đến tận sáng ngày thứ hai Trình Diệp mới xuất hiện, cậu mặc một chiếc áo sơ mi sạch sẽ và quần bò xanh nhạt, nhẹ nhàng khoan khoái.

Tất cả mọi người ngồi ở trên bàn cơm ăn đồ ăn, bao gồm cả Trình Bạch Nghiên.

Trình Bạch Nghiên đã rời giường từ rất sớm, nhưng cô ta không phải là tự nguyện, mà do một mình ngủ ở trong phòng thật sự rất đáng sợ, Trịnh Phi cũng không muốn cả một buổi tối đều ở bên cô ta, cho nên cô ta chỉ có thể trợn tròn mắt đến khi trời lờ mờ sáng, nghe phía bên ngoài có tiếng động liền lập tức đi ra.

Hai ba ngày không tắm rửa, lại còn lăn lộn một vòng trong đám tang thi, trên người mọi người đều có mùi, nhưng người luôn luôn thân thể yêu kiều như Trình Bạch Nghiên lại không chút ghét bỏ nào, thậm chí chỉ quan tâm đến chuyện làm sao thu gom được thêm nhiều vật tư.

Lúc này nhìn thấy Trình Diệp sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, đặc biệt là tóc trên thái dương vẫn còn ướt nhẹp, cho thấy rằng cậu đã rửa mặt, liền đố kị không thôi.

Bản thân cô ngay cả nước uống cũng không có, thế mà cậu còn thư thả nước để tắm rồi lại rửa mặt.

Trình Bạch Nghiên nhịn không được, theo thói quen móc cậu: "Trình Diệp, chúng ta không có quá nhiều nước vậy mà anh còn lãng phí?!"

"Nước của tôi, cô có quyền gì mà quản tôi?" Trình Diệp lườm một cái, không hề liếc mắt nhìn cô ta, trực tiếp đi xuống lầu, đúng dịp thấy Dương Thịnh đang dùng nhà bếp, như là trốn tránh Trình Bạch Nghiên, ôm ngực dựa vào cửa phòng bếp nói chuyện với Dương Thịnh, "Làm cái gì đấy?"

Dương Thịnh đầu cũng không quay lại, nhưng khi nói chuyện với cậu hiển nhiên ôn nhu hơn so với những người khác: "Nấu mì sợi."

Trình Diệp hé mắt, ngửi thấy mùi thơm từ bếp tỏa ra, cậu nói: "Nấu cho tôi một bát đi!"

"Ừm." Dương Thịnh một chút cũng không do dự, lấy ra một gói mì sợi trong đống đồ ăn được chia cho hắn ném vào trong nồi, lượng mì không nhỏ, lại cảm thấy nước có hơi ít, xoay người đi lấy nước khoáng.

Trình Diệp cản trước mặt hắn, đè lại tay hắn.

Dương Thịnh mở miệng, nhỏ giọng phảng phất như đang nhẫn nại: "Nước quá ít, nếu không nhanh sẽ bị khét."

Trình Diệp hướng về phía hắn cười thần bí, đi tới nồi mì còn đang bốc hơi nóng, cười cười: "Nhìn tôi." Khi đang nói chuyện cậu giơ tay lên, một dòng nước trong suốt thuận theo đầu ngón tay chảy vào trong nồi, đồng tử Dương Thịnh hơi co lại, tuy rằng vẫn là mặt than, những Trình Diệp có thể cảm nhận rõ sự vui sướng trên người hắn, hắn đè lại tay Trình Diệp, "Đủ, đủ rồi."

Dương Thịnh dùng đũa gạt gạt mì sợi, đưa lưng về phía cậu thuận miệng hỏi: "Dị năng của cậu là nước?"

Trình Diệp gật gật đầu: "Đúng vậy."

Đồng Phồn rít gào lên xông tới, muốn ôm Trình Diệp.

Trình Diệp nhích nhẹ một cái sang bên cạnh, cậu ta suýt nữa ôm lấy Dương Thịnh ở phía sau Trình Diệp, ngượng ngùng lui về, mừng rỡ nói: "Trình Diệp! Cậu cũng quá là may mắn rồi! Ha ha, sau này không lo uống nước nữa rồi, chẳng trách trên người cậu không có mùi mồ hôi, cậu tắm rồi sao?"

Trình Diệp ghét bỏ mà bĩu môi: "Cậu biết rõ trên người cậu toàn là mô hôi còn muốn nhào lên người tôi." Cậu khẽ gật đầu một cái, "Trước đây dị năng của tôi quá yếu, ngưng tụ không được nhiều nước, sáng sớm hôm nay tôi thử một chút, đánh răng rửa mặt là vừa đủ." Cậu lục qua lục lại trong túi đeo lưng của Dương Thịnh, tìm ra một viên kẹo nhét vào trong miệng, mơ hồ nói không rõ lời, "Các cậu tìm một cái thau đựng nước, sau khi tôi ăn xong, khôi phục lại tinh lực, sẽ ngưng tụ ra chút nước cho mọi người tắm rửa, bẩn chết rồi!"

Trong miệng cậu nói có chút ghét bỏ, thậm chí còn không ngừng trốn tránh Đồng Phồn, nhưng Đồng Phồn cũng không tức giận, thậm chí còn chà xát mồ hôi trong lòng bàn tay, cười hì hì đi ra ngoài nói cho mọi người biết tin tức tốt này.

Nhìn thấy Đồng Phồn đi ra ngoài, Trình Diệp xoa xoa tay, đưa đến bên mép Dương Thịnh.

Một vệt màu hồng chợt lóe lên trước mắt, Dương Thịnh hoàn không thấy đó là cái gì, bên mép truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, hắn theo bản năng há mồm cắn chặt, mới biết nguyên lai là trái cây chua chua ngọt ngọt, cũng không nếm ra đó là trái gì, nhưng ăn rất ngon, rất mới lạ.

Trình Diệp lấy tay chặn lại môi của hắn, ngăn không cho hắn nói chuyện: "Tôi và cái này, cái nào ngọt hơn?"

Dương Thịnh: "..." Hắn không hề nghĩ ngợi, nhìn Trình Diệp, dán sát tới muốn hôn một cái.

Trình Diệp khẽ mỉm cười, né tránh không cho hắn hôn, quay người cầm bát liền chạy ra ngoài, trước khi ra cửa còn hướng về phía hắn cười, chỉ là lần này —— là cười xấu, nụ cười này khiến tâm Dương Thịnh phập phồng.

...

Chờ tất cả mọi người sắp xếp xong xuôi hết mọi thứ, Trịnh Phi phân phó mọi người đi xung quanh khu biệt thự xem tình huống, thuận tiện tìm chút gì đó để ăn.

Nhưng mà tình huống bên ngoài càng ngày càng gay go, người ra ngoài tìm đồ ăn cũng không ít, rất nhiều cửa hàng tiện lợi đều bị cướp hết sạch, ngay cả đường cũng không còn sót lại. Bọn họ lại không tìm được đồ ăn, càng ngày càng sốt sắng, bầu không khí trong biệt thự cũng dần dần ngưng trệ, ngay cả Đồng Phồn cũng không trêu ghẹo náo loạn nữa.

Còn tiếp tục như vậy, bọn họ không phải là bị tang thi vây chết, mà là chết vì đói.

Bất quá trong cái rủi có cái may, Trình Diệp thức tỉnh dị năng hệ nước, khi đói bụng thì uống nhiều nước một chút, cũng coi như là có thể sống sót tạm qua ngày.

Nhưng bởi vì chỉ có một chiếc xe hơi là thuận tiện ra ngoài, hơn nữa biệt thự nhất định phải có người trông coi, cho nên mọi người ngầm thừa nhận rằng Trình Diệp nên ở lại biệt thự, lâu lâu cũng sẽ có người nghỉ ngơi cùng cậu.

Dị năng của cậu không giống như những người khác là dị năng hệ tấn công hoặc là hệ phòng thủ, mà là hệ nước, tuy nói thủy có thể tấn công cũng có thể phòng thủ, nhưng ở thời kỳ đầu tận thế, đẳng cấp dị năng còn rất yếu ớt, một dòng nước nhỏ thì có thể làm gì, rửa mặt cho tang thi sao?

Cho nên Trình Diệp ở lại làm cơm và trông coi biệt thự, đồng thời cũng tận dụng triệt để khả năng ngưng tụ nước để dự trữ.

Không chỉ có hằng ngày phải uống nước, còn có mọi người ở bên ngoài chém giết tang thi một ngày dài, trở về trên người đâu đâu cũng có thịt thối, cách thật xa cũng có thể ngửi thấy mùi xác thối, nếu như không tắm rửa nhất định sẽ bị bệnh.

Tuy rằng Trình Diệp canh giữ ở biệt thự không cần ra đi ngoài mạo hiểm, nhưng mọi người vẫn phân chia vật tư cho cậu, hơn nữa không phải là ít, mà được chia đều như những người khác.

Trình Bạch Nghiên vốn cũng không muốn đi ra ngoài, một mặt là xe không còn chỗ ngồi, mặt khác bên ngoài thật sự quá nguy hiểm, cho dù không bị tang thi cắn, vết thương trên người tiếp xúc với thịt thối của tang thi cũng sẽ trúng độc, biến thành tang thi, đi ra ngoài không biết còn có thể thể trở về hay không.

Lại nói, mặt trời bên ngoài lớn như vậy, làn da của cô ta nhẵn nhụi trắng nõn, nhất định sẽ bị bỏng nắng.

Vì vậy cô ta cũng tự nguyện ở lại trông coi biệt thự, nhưng mà ——

Trịnh Phi kêu cô ta ở lại biệt thự giúp mọi người giặt quần áo, nhưng đại tiểu thư từ khi được đưa về Trình gia chưa bao giờ phải làm những công việc của người giúp việc này, huống chi hiện tại không có máy giặt, hoàn toàn phải vò bằng tay mới có thể tẩy sạch hết mùi cũng như những thứ bẩn thỉu trên quần áo.

Chỉ là ngửi thấy mùi kia, Trình Bạch Nghiên liền cảm thấy ghê, lại liếc mắt những vết đen đen trên quần áo, thật sự rất buồn nôn.

Cô vốn ăn không nhiều, cả người không có khí lực, nằm như thi thể co quắp ở trên ghế salon nhìn Trình Diệp đi tới đi lui, vốn dì còn muốn oán trách vài câu, nhưng thực sự không có sức lực để nói chuyện, nên đành thôi.

Buổi tối mọi người phát hiện quần áo chưa giặt cũng không ai nói gì, nhưng lúc phân chia vật tư trước khi ngủ, mỗi người đều có một phần, ngoại trừ Trình Bạch Nghiên.

Trình Bạch Nghiên đã đói bụng đến mức da ngực dán da lưng, hoa mắt chóng mặt, chờ đến cơm tối, ai biết được Trình Diệp lại không làm phần cơm của cô!

Biết Trình Diệp hiện tại đã được công nhận là thành viên của đội, Trình Bạch Nghiên cũng không muốn ở trước mặt của mọi người gây sự, chờ lúc phân chia vật tư thì ăn chút thức ăn nhanh tạm vậy, không nghĩ tới —— vật tư cũng không có phần của cô!

Nhìn bọn họ mỗi người mở vật tư trước mặt ra, có đồ ăn có đồ uống, thậm chí còn có quần áo, nhưng trước mặt cô là sàn nhà trống không không có thứ gì, Trình Bạch Nghiên trong nháy mắt nhịn không nổi nữa: "Có ý gì!"

Đồng Phồn trợn mắt nhìn cô một cái: "Cái gì có ý gì?"

Trình Bạch Nghiên cực lực kìm nén lửa giận, ôn tồn nói: "Tại sao tôi lại không có, tôi cũng là thành viên của đội nha!"

"A!" Đồng Phồn khẽ cười thành tiếng, khinh bỉ nhìn cô, "Ai thừa nhận cô là thành viên của đội, cô đã làm gì cho đội, không cống hiến gì vì sao phải cho cô ăn? Bên ngoài có biết bao nhiêu người phải nhịn đói, ai chúng tôi cũng cứu giúp thì người chết đói trước chính là chúng tôi!"

Trình Bạch Nghiên nghẹn họng, cảng cổ giải thích: "Nhưng trong xe không có chỗ ngồi! Tôi mới không đi!"

Vương Đàm bỗng nhiên lên tiếng: "Là người đều sẽ biết mệt, chúng tôi cũng là luân phiên thay nhau đi, ngày nào không đi liền không có ăn, ngày mai nhất định sẽ có người nghỉ ngơi, cô đi thì sẽ phân chia vật tư cho cô."

Vương Đàm lúc bình thường dường như không tồn tại, nhưng một khi nói chuyện lại dọa Đồng Phồn giật mình một cái, bất quá lời hắn ta nói khiến Đồng Phồn không nhịn được vỗ tay tán thưởng, gật đầu liên hồi: "Đúng vậy đúng vậy, cô ngày mai muốn đi thì đi đi, tôi thì không đi được, nhường lại chỗ cho cô."

Cũng không phải cậu ta có lòng tốt, mà là cậu ta biết Trình Bạch Nghiên này khẳng định không muốn đi.

Nhưng mà cho dù cô ta không đi, Đồng Phồn ngày mai cũng muốn nghỉ ngơi. Thể lực cậu ta không quá tốt, hai ngày nay tinh thần vẫn luôn căng thẳng, mệt nhọc quá độ, nếu không nghỉ ngơi một chút thân thể sẽ hao tổn, cái được không đủ bù đắp cái mất.

Quả nhiên, sắc mặt Trình Bạch Nghiên biến đổi liên tục, không nói tốt cũng không nói xấu.

Cô ta lẩm bẩm, liền ngụy biện nói: "Trình Diệp thì sao, anh ta cũng ở lại biệt thự không đi ra ngoài, dựa vào cái gì anh ta lại được chia vật tư?!"

Đồng Phồn cười nhạo một tiếng, liếc cô ta một cái, tựa như đang cười nhạo cô ta vô tri và đang cố tình gây sự: "Trình Diệp tuy rằng không đi ra ngoài giết tang thi, nhưng cơm là cậu ấy nấu, nước cho cả biệt thự này xài đều do cậu ấy ngưng tụ, cậu ấy làm nhiều như vậy chúng ta đương nhiên phải chia đồ ăn cho cậu ấy!"

Trình Bạch Nghiên nhất thời lại nghĩ tới cái khác, trợn tròn mắt: "Phòng của các anh có nước? Tại sao tôi không có?"

Lúc này Trình Diệp đứng dậy, khinh bỉ nhìn cô ta một cái, tựa hồ cảm thấy câu hỏi của cô ta quả thực quá ngớ ngẩn, đi nhà bếp thu dọn bát đũa.

Tuy rằng cậu không thích rửa chén bát, nhưng so với đi ra ngoài đối mặt với đám tang thi buồn nôn kia, làm bảo mẫu hiển nhiên tốt hơn nhiều, cho nên Trình Diệp vẫn rất thoả mãn.

Huống chi cậu cũng không thèm khát chút vật tư này, đồ ăn hay quần áo trong không gian của cậu cái gì cũng có.

Tối hôm qua sau khi ngủ, Trình Diệp liền tiến vào không gian một chút, lúc này mới phát hiện nguyên lai bên trong thật sự không thiếu gì cả, thậm chí còn có quần áo và giày dép theo kích cỡ của cậu.

666 cười hắc hắc nói: "Đây đều là những thứ đã được chuẩn bị từ trước, chỉ sợ khi tận thế tới những vật tư này sẽ trở nên khan hiếm, bất quá bởi vì tiểu bí cảnh mở ra cũng phải cần có điều kiện, cho nên không nói cho cậu biết trước."

Trình Diệp không để ý lắm, hai thế giới trước cũng không cần không gian, nói cho cùng cũng chỉ là một vật trang trí mà thôi.

666 lại nói: "Quần áo trong không gian đều làm bằng chất liệu đặc biệt, đừng xem hình thức ở thế giới này, nhưng đẳng cấp cao hơn rất nhiều, trong vật liệu dệt bỏ thêm thiết tuyến đằng ti (*),không thể đao thương bất nhập, nhưng móng tay tang thi tuyệt đối cào không rách."

(*) Thiết tuyến đằng ti: lụa tơ tằm nhưng cứng, bền như sắt thép.

Trình Diệp sờ chất liệu như tơ tằm, tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói: "Lợi hại như vậy, nhẹ và cứng như áo chống đạn?"

666 ngượng ngùng, khiêm tốn nói: "Nào có, không có thần kỳ như vậy."

"Vậy là đủ rồi." Cậu cũng không phải là bộ đội đặc chủng, quần áo này có thể ngăn cản độc trong móng tay tang thi, cũng đã có thể cứu cậu nhiều lần, Trình Diệp mặc lên người mình sau đó quơ quơ tay, hỏi, "Có phải nên làm lớn hơn chút nữa không?"

666 nghi hoặc: "Tôi căn cứ theo thân hình thực tế của cậu ở thế giới này mà chuẩn bị, tôi cảm thấy như vậy cũng đã khá lớn rồi, cậu còn muốn lớn hơn nữa để mặc thành váy sao? Tôi không biết là cậu còn có ham muốn này đó nha?"

Trình Diệp một đầu hắc tuyến: "... Được rồi, được rồi, tao chỉ là muốn hỏi cho Dương Thịnh thôi."

666 theo bản năng hỏi: "Hả?"

"Hả cái gì mà hả?" Trình Diệp lườm một cái trong lòng, "Thật vất vả mới có thể tìm được anh ta, cũng không thể không duyên cớ để người khác ám toán anh ta phải không."

666 bĩu môi, suy nghĩ một chút nói: "Có nha, tôi sợ ở thế giới khác cậu đột nhiên biến thành nhóc mập, cho nên các loại kích cỡ to nhỏ đều có chuẩn bị sẵn. Nhưng mà thế giới này không dùng tới, cho nên để sâu trong chỗ nào đó, cậu tìm thử đi, sẽ thấy thôi."

Cậu híp mắt nghĩ, một ngày nào đó Trịnh Phi sẽ nhằm vào Dương Thịnh, đặc biệt là sau khi biết quan hệ của cậu và Dương Thịnh, cho nên không thể không phòng.

Lại nói, mặc dù bọn họ xuất phát ở ký túc xá, nhưng không mang theo nhiều quần áo và giày, bọn họ ra ngoài giết tang thi chỉ cần sơ ý một chút thôi là quần áo sẽ bị rách.

Tận thế mới bắt đầu hai ba ngày, Trình Diệp thấy mỗi người bọn họ đều chỉ thay một hoặc hai bộ quần áo, nếu bây giờ không tiết kiệm, e rằng bây giờ mọi người phải cởi truồng rồi.

Vừa vặn điều này giúp cậu che giấu quần áo, đem thần khí này cho Dương Thịnh mặc vào, sau này đi ra ngoài đánh tang thi cũng có thể bớt lo hơn một chút.

Tang thi bên kia có thể yên tâm, nhưng Trình Bạch Nghiên thì... Chưa an ổn được mấy ngày, lại bắt đầu gây sự.

Trình Bạch Nghiên không có bất mãn gì cả, chỉ là là không ưa Trình Diệp đi ra đi vào ở nhà thanh nhàn, nhất định phải bắt Trình Diệp đi lấy vật tư cùng bọn họ, bằng không liền huyên náo không để yên.

Cô ta nghĩ cũng rất hay, dị năng của Trình Diệp yếu, không cẩn thận chết ở bên ngoài thì càng tốt. Cô ta là người thân duy nhất của Trình Diệp, biệt thự này không cần biết là của ai, chỉ cần chờ cậu không còn nữa, thì nó sẽ là của cô.

Khoảng thời gian này chính là lúc thành lập căn cứ, thời kỳ mấu chốt để thu nhận thêm người, cũng như nhiều người xa lạ điên cuồng vào khu biệt thự ở, tất cả mọi người không dám đi manh động, cũng chỉ có Trình Bạch Nghiên không phân biệt thời gian, trường hợp mà chơi xấu, còn dọa dẫm sẽ tố giác Trình Diệp, cậu chỉ ở nhà không làm việc lại muốn chia đều vật tư.

Mọi người vô cùng tức giận, nhưng không dám để cho cô ta ở căn cứ bêu rếu tiểu đội của bọn họ, dù sao cũng không ai biết quy định của căn cứ sau này sẽ thế nào. Này sẽ để lại ấn tượng xấu, sau này mọi người không thể phát triển tốt.

"Diệp Tử..." Đồng Phồn cảm thấy Trình Diệp không chỉ phải tiêu hao dị năng tạo ra nước cho mọi người sử dụng, còn phải tiêu hao tinh thần chạy ngang chạy dọc đánh tang thi với mọi người, thể lực khẳng định theo không kịp, cho nên cậu là người đầu tiên bỏ phiếu phản đối.

Những người khác cũng đều không ủng hộ, nhưng cũng không quá mạnh mẽ. Dù sao cũng không muốn làm lớn chuyện, nhưng Trình Bạch Nghiên giống như là người điên, gặp ai cũng cắn.

Thái độ Trịnh Phi càng là vi diệu, hắn ta mặc dù là bạn trai của Trình Diệp, nhưng ý tứ mơ hồ không rõ mà lại là muốn Trình Diệp cũng đi làm nhiệm vụ.

Trịnh Phi nhìn mọi người xung quanh, ngữ khí rất nghiêm túc: "Diệp Tử, anh cũng không muốn em đi ra ngoài mệt nhọc, nhưng nếu như em không có điểm cống hiến, thì sẽ không được chia vật tư."

"Nhưng Diệp Tử ca có thể thông qua cách thức khác để lấy điểm cống hiến, tại sao nhất định phải đi ra ngoài!" Đồng Phồn quả thực muốn điên, cậu ta hung hăng hướng Trịnh Phi nháy mắt, hoàn toàn không biết tại sao Trịnh Phi cũng giúp đỡ nữ nhân kia nói chuyện.

"Lúc chúng ta tiến vào đã thống kê nhân số đi ra ngoài, căn cứ sớm muộn gì cũng sẽ tìm anh ta nói chuyện, chúng ta có thể nuôi phế vật, nhưng căn cứ chắc chắn sẽ không, anh cho rằng tất cả mọi người ai cũng như các anh, là bồ tát sống sao? Cho xin đi, hiện tại đã là tình thế gì, chính mình sống sót mới là quan trọng!" Trình Bạch Nghiên làm điệu làm bộ, hai ngày nay cô ta không biết ở chỗ nào lấy được mỹ phẩm, lúc người khác đều phong trần mệt mỏi da mặt đều rạn nứt, cô ta thậm chí hóa thành đồ trang sức trang nhã, vẫn như trước trang điểm lộng lẫy, cô ta liếc Đồng Phồn một cái, "Là anh ta không làm việc, căn cứ chậm trễ thôi nếu không đã sớm đuổi anh ta ra ngoài."

(*) Tui hơi lag lag chỗ này một xíu, tự nhiên đang yên lành một nhóm của TD đi biệt thự ở, không hiểu sao tác giả không kể gì tới mà lại thành đội của TD có gia nhập theo căn cứ của quân đội.

"Cô thì lấy được vật tư gì, mỗi lần đều lao tới đống mỹ phẩm và những đồ dùng của nữ, làm hại chúng ta còn phải điều người tới chăm sóc cô!" Đồng Phồn tức đến mức run rẩy, rất nhiều lần Trình Bạch Nghiên đều tự ý rời khỏi đại đội, cứ thích gì làm nấy, hại bọn họ nhiều lần rơi vào hiểm cảnh, nhưng Trịnh Phi chỉ nhắc nhở ngoài miệng mấy lần, thậm chí ngay cả vật tư cũng không cắt xén!!

Này căn bản không phải bất công, này mẹ nó chính là có ý đồ gì đó với Trình Bạch Nghiên.

Đồng Phồn ngu ngốc, nhưng trong đội ngũ người thông minh không phải là không có, rất nhanh đã có người nhìn thấu vấn đề trong này, nhưng cũng không ai nói ra. Dù sao Trịnh Phi cũng là tiểu đội trưởng của bọn họ, có mấy lời nói ra thì không quá tốt.

Thậm chí Uông Hải cảm thấy Trình Diệp cùng đi ra ngoài làm nhiệm vụ cũng tốt, đỡ bị Trình Bạch Nghiên cùng Trịnh Phi chán ngán cùng nhau, làm dơ con mắt của bọn họ. Chính thất nếu như ở đây, tiểu tam ít nhiều gì cũng phải có chút kiêng kị.

Bất quá nghĩ đến mẹ của Trình Diệp là bị mẹ của Trình Bạch Nghiên hại chết, Uông Hải liền cảm thấy... Có vài người không biết xấu hổ là gì, đến họ cũng không thể tưởng tượng nổi.

"Tôi là con gái! Tự nhiên có rất nhiều nhu yếu phẩm cần thiết phải lấy, chẳng lẽ nói cho các anh đi lấy thay tôi sao?" Trình Bạch Nghiên kiên trì kiêu ngạo ưỡn ngực, hiển nhiên không có chút sợ hãi.

Chỉ sợ là khoảng thời gian này cùng Trịnh Phi ở chung không tệ, chỗ dựa đã rất vững chắc, cho nên ít đi mấy phần kinh hoảng, nhiều hơn một chút to gan.

Trình Diệp bị nháo đến đau đầu, vung vung tay: "Đừng nói nữa, tôi đi."

Dương Thịnh cau mày: "Không cần, vật tư của tôi chia cho cậu một nửa!"

"Không thể!" Trình Bạch Nghiên mất khống chế kêu thành tiếng.

"Tại sao không thể, tôi cũng chia ra, Diệp Tử, chỉ cần cậu cho tôi nước, tôi liền cho cậu vật tư!" Đồng Phồn lập tức hiểu rõ ý của Dương Thịnh, cũng nói theo.

"Vật tư của các anh không phải là từ quân đội lấy ra sao, làm sao có thể tùy tiện cho người khác! Thêm một người sẽ nhiều thêm một phần sức mạnh, cũng có thể thu nhiều vật tư hơn, Trình Diệp, anh sao lại ích kỷ như vậy, cũng bởi vì sợ chết cho nên núp ở trong biệt thự không dám đi ra ngoài sao?" Vừa mới bắt đầu ánh mắt Trình Bạch Nghiên còn chút né tránh, khẩu khí phù phiếm, nhưng càng nói càng như tìm thấy sức mạnh, lớn giọng chất vấn.

(*) Đây cũng vậy nè, đọc bình thường thì có thể hiểu là Trịnh Phi đang muốn tạo lập thành căn cứ nên phải đặt ra quy định cho mỗi người, mà sợ là người lạ tới không hiểu mà cứ nghe TBN chỉ trích là TD không làm gì vẫn được chia vật tư thì sẽ không tốt. Mà sao cứ qua miệng TBN nói thì lại thành đội của TP gia nhập căn cứ của quân đội vậy đó. Tui chỉ edit lại theo tác giả nên có gì sai mn góp ý nha.

Những lời cô ta nói ra, kẻ ngu si cũng nghe hiểu hàm nghĩa trong đó.

Bắt Trình Diệp đi ra ngoài thu thập vật tư là giả, Trình Bạch Nghiên thật ra chính là muốn Trình Diệp chết ở bên ngoài.

Đồng Phồn còn muốn nói gì đó, bị Trình Diệp mặt tối sầm ngăn lại.

Trình Diệp chà xát mặt, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Trịnh Phi, mím mím môi: "Tôi đi!"

Trịnh Phi dời đầu đi chỗ khác, căn bản không dám đối diện với Trình Diệp.

Ngược lại là Trình Bạch Nghiên, một mặt quỷ kế thực hiện được cười như muốn ăn đòn.

Trình Diệp đã một quãng thời gian dài không thèm quan tâm đến bạch liên hoa, lần này xem ra bầu không khí giữa hai người không đúng lắm, hỏi: "Trịnh Phi đắc thủ?"

666 ừ một tiếng: "Trình Bạch Nghiên hình như là lần đầu tiên, cho nên Trịnh Phi khó tránh khỏi..." Nó dừng nửa ngày, cũng không nghĩ ra từ ngữ nào có thể miêu tả trạng thái hai người dinh dính nhơm nhớp, nhớ tới cả người liền nổi da gà.

666 nhún nhún vai, không nói gì nữa.

Trình Diệp hiểu rõ gật gật đầu, ngón tay vắt vạt áo, suy tư.

Đồng Phồn lôi kéo ống tay áo Trình Diệp: "Diệp Tử, cậu..."

Trình Diệp động viên mà vỗ vỗ mu bàn tay của cậu ta: "Không có chuyện gì, cậu yên tâm đi!"

Cậu lại nói: "Nếu muốn tôi đi ra ngoài, vậy tôi liền cùng các anh giống nhau cứ theo quy định mà tính điểm cống hiến, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không cung cấp nước cho ai nữa!"

"Không được!" ngũ quan Trình Bạch Nghiên đều vặn vẹo, ý thức được mình đã là lần thứ hai phản ứng thái quá, cô ta vội vàng bổ sung nói, "Cũng chỉ có anh là dị năng giả hệ nước, anh không cung cấp nước, chúng tôi uống bằng cái gì, lấy cái gì tắm rửa, giặt quần áo."

Trình Diệp từ tốn nói: "Dị năng tiêu hao quá độ thân thể sẽ nằm ở trạng thái mệt mỏi cực độ, tôi chưa muốn mới ra khỏi căn cứ liền bị tang thi chia nhau ăn thịt."

Đồng Phồn cũng trào phúng mà cười cười, cậu ta hướng về phía Trình Bạch Nghiên nhe răng: "Cô là cái thá gì, dựa vào cái gì cô nói không được là không được, Trình Diệp dựa vào cái gì một người lại phải làm việc của hai người!"

Sắc mặt mọi người cũng khó coi, phải biết bọn họ vốn là dựa và nước do dị năng của Trình Diệp tạo ra mà sống qua ngày, hiện tại ——

Nhất định phải gom được nhiều nước hơn.

Không phải là bọn họ sợ khổ cực, mà là tài nguyên nước quá quý giá, chưa chắc đã tìm được!

Trình Bạch Nghiên điên cuồng nháy mắt với Trịnh Phi, Trịnh Phi ho nhẹ hai tiếng: "Diệp Tử, chúng ta cũng là thật sự cần dị năng nước của em, như vậy đi, chúng ta phân cho em nhiều vật tư hơn chút, thế nào?"

Những người khác nhìn Trịnh Phi, đều ở trong lòng lắc đầu một cái.

Từ sau khi đi cùng Trịnh Phi và Trình Bạch Nghiên liền phát hiện, mạch não người này đã từ từ hướng về phía Trình Bạch Nghiên, cũng không biết hắn ta nghĩ thế nào, nếu làm hai việc như vậy mạng không biết còn không, cần nhiều vật tư như vậy làm gì?

Đốt xuống âm phủ cho cậu dùng sao?

Đúng như dự đoán, Trình Diệp lắc đầu một cái: "Không cần, cứ chia như những người khác là được rồi, tôi mệt rồi, về phòng trước nghỉ ngơi trước, sáng mai lúc làm nhiệm vụ tôi sẽ xuống."

Cậu nói xong, lại không cho Trịnh Phi có cơ hội nói chuyện, đi thẳng lên lầu.

Trình Bạch Nghiên còn đứng ở dưới lầu hùng hùng hổ hổ nói Trình Diệp không có ý thức đoàn đội, vì tư lợi, cằn nhằn sau này làm sao bọn họ rửa ráy đánh răng các thứ.

Trịnh Phi cũng nghe đến mức đau đầu, quát lớn vài câu, kêu Trình Diệp một tiếng, Trình Diệp cũng không quay đầu lại một cái, càng không cần phải nói đến phản ứng của cậu.

Bầu không khí giữa hai người này đến cả người bình thường cũng có thể nhìn ra sự khác lạ, phản ứng này của Trình Diệp cũng coi như là bình thường. Dù sao lúc mới vừa bắt gian cũng không ai muốn tin tưởng sự thực này, không phải sao.

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, quả nhiên Trình Diệp không có làm đồ ăn, mọi người chuẩn bị xong đồ vật lúc xuống lầu liền thấy cậu đang ngồi ở trước bàn ăn thức ăn nhanh, những người khác đều có chút không quá thích ứng khi không có bữa ăn sáng, nhưng nhìn dáng dấp Trình Diệp nhẹ như mây gió, cũng không dám kêu cậu đi nấu cơm, đành phải trở về phòng lấy đồ ăn dự trữ ra ăn.

Mà Trình Bạch Nghiên một mặt chưa tỉnh ngủ xuất hiện ở phòng khách, còn chưa thấy rõ lắm tình thế mà đã hướng về phía Trình Diệp gầm rú: "Anh không cung cấp nước rửa mặt? Hơn nữa... Tại sao còn không nấu cơm?"

Trình Diệp nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái.

Đồng Phồn cười nhạo: "Tôi nói vị tiểu thư này, bị mắc bệnh hay quên rất nặng sao, muốn nước thì tự mình đi thu thập."

Ngũ quan của Trình Bạch Nghiên nháy mắt vặn vẹo, còn muốn nói gì đó lại bị Trịnh Phi quát, không cam lòng mà ngậm miệng.

Trịnh Phi tối hôm qua đi gõ cửa phòng Trình Diệp, nhưng cũng không biết đối phương là thật đang ngủ thật, hay là không muốn phản ứng hắn ta, hắn ta chờ tới hơn nửa đêm cũng không ai mở cửa, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ đi về phòng.

Sáng sớm hắn ta nhìn thấy Trình Diệp, trên mặt còn có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười cười, cũng không dám ở trước mặt nói chuyện với Trình Diệp, sợ bị làm cho xấu mặt.

Trước đây, trong phòng của hắn ta luôn nhiều nước nhất, nhưng bởi vì Trình Bạch Nghiên dùng nước quá nhiều, cho nên tối hôm qua hắn ta thậm chí còn không có rửa mặt sáng nay lại càng không, khóe mắt còn có chút dính nị, so với những người khác vừa dự trữ lương thực vừa dự trữ nước hoàn toàn khác nhau.

Trịnh Phi buồn bực mà gãi gãi mớ tóc rối bời trên đầu, có chút mờ mịt.

Đã xảy ra chuyện không vui, mặt mọi người đều rất khó coi, tùy tiện thương lượng vài câu, liền thu thập xong đồ vật ra khỏi cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.