Cảm thấy tay bịt miệng mình nới lỏng dần, nhưng cầm cố vẫn không thả ra, Trình Diệp vội vàng hít hai cái, nếu không sẽ bị nghẹn chết.
Cậu thở hổn hển nhỏ giọng kêu lên: "Dương Thịnh?"
Dương Thịnh hai tay chống hai bên đỉnh đầu của Trình Diệp, nằm nhoài lên phía trên cậu, liền cứ như vậy nhìn cậu.
Trình Diệp khẽ cười thành tiếng: "Không cảm thấy như vậy nhìn rất biệt nữu sao?" Cậu xoay người lại, khuỷu tay chống đỡ giường, cùng Dương Thịnh mặt đối mặt nằm úp sấp, nghiêng đầu hỏi hắn, "Hơn nửa đêm không ngủ mà làm gì vậy?"
Dương Thịnh tiếng nói vốn đã trầm thấp, tận lực đè thấp lại càng ám ách gợi cảm: "Muốn nhìn cậu."
Trình Diệp sửng sốt một chút, mỉm cười nở nụ cười, cậu quay đầu nhìn Đồng Phồn còn đang ngủ, cẩn thận từng li từng tí một nửa nằm úp sấp đến gần: "Muốn hôn môi sao?"
Hơi thở ấm áp đập vào má Trình Diệp, mang theo chút ướt át, nguyên bản hay tay chống đỡ giường chuyển sang vịn vai Dương Thịnh, Trình Diệp chủ động đến gần, hơi nghiêng nghiêng đầu, bờ môi mềm mại dán chặt khóe miệng Dương Thịnh: "Cậu nhẹ chút, bạn trai tôi, bạn cùng phòng của cậu, chỉ cần quay qua là có thể đối diện với chúng ta? Nếu cậu ấy mở mắt là có thể nhìn thấy chúng ta..."
"Cậu nói xem... Có phải là rất kích thích không?"
Vừa dứt lời, trên eo một trận đâm đau, Trình Diệp "Tê ——" kêu thành tiếng, cậu bóp vai Dương Thịnh một chút, oán trách: "Cậu là cố ý sao? Muốn đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-nguoi-biet-the-nao-la-bach-lien-hoa-chan-chinh/3281981/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.