Một câu nói như cảnh báo, gõ vào trong lòng.
Đồng Phồn hít vào một ngụm khí lạnh, trợn tròn đôi mắt cả kinh kêu lên: "Cái gì?!"
Trình Diệp bị cậu ta đột nhiên la lên mà kinh sợ.
Đang nửa đêm, hai con mắt đen nhánh mà lóe tia sáng, nửa người đều ngẩng lên, mới vừa kêu thành tiếng liền bị Trình Diệp che miệng lại, chịu nhắc nhở liếc mắt một cái sau liếc đó nhìn bốn phía, không thấy ai lên tiếng, lúc này mới một lần nữa nằm xuống, ngượng ngùng nhỏ giọng, nói, "Cậu phải sống cuộc sống giống như tận thế, vậy chúng ta tính là gì."
Trong mắt bọn họ Trình Diệp là công tử nhà giàu, thiên chi kiêu tử, cả ngày đi qua đi lại ở những nơi rất cao cấp, là đại biểu cho quốc gia tham gia buổi hòa nhạc, thắng được vinh dự.
Đây chính là thế giới mà cả đời này bọn họ cũng không thể với tới.
Tựa hồ là bị bầu không khí tận thế kích phát ra oán giận trong lòng, thế đạo đều rối loạn, trước đây chỉ cần nói đến thôi cũng như là chuyện cười.
Sinh tử trước mặt không phải chuyện lớn, Trình Diệp cười một cái tự giễu, hít sâu một hơi, làm dịu tâm tình kích động, êm tai nói: "Mẹ tôi, lúc tôi mười tuổi bị cha của tôi và tiểu Tam tiểu tứ liên hợp hại cho tức chết, tôi nghĩ là mình tuổi tác nhỏ trí nhớ sẽ không tốt, hoặc là đợi lớn rồi bản thân có thể nguôi ngoai phần nào, đáng tiếc..."
"Vào lúc ấy, tôi mỗi ngày đều chìm sâu trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-nguoi-biet-the-nao-la-bach-lien-hoa-chan-chinh/3281979/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.