"Hô ——" Tấn Nguyên ngã người trên ghế salon trong thư phòng, thở ra một hơi thật dài, lại nhìn điện thoại vẫn luôn rung lên không ngừng nghỉ, bấm nhận.
Nếu không nhanh chóng nhận điện thoại, hắn sợ bản thân không khống chế được chân của mình, sẽ lại về căn phòng đầy cám dỗ kia.
Bất quá, nhận điện thoại, Tấn Nguyên một thân ham muốn biến thành lửa giận liền xả.
"Tiếu Sở Bạch, tôi tự nhận là không nợ nhà các người, cậu còn muốn bắt bí tôi tới khi nào?"
"Cậu cảm thấy ta là muốn chút mặt mũi kia sao?"
Mặt mũi? Là cái gì, có thể thân có thể ôm có thể sờ sao?
Có Diệp Tử, còn sĩ diện làm cái gì?
Tấn Nguyên nặn nặn hai đầu cánh mũi, hắn chỉ là xem ân tính trước đây của Tiếu bá phụ đối với hắn mới chăm sóc Tiếu Sở Bạch nhiều hơn một chút, lại bị đối phương hiểu lầm, coi thành hắn cố kỵ Tiếu Sở Bạch.
Đáng ra hắn phải giết chết đoạn tình cảm này từ khi còn bé, sẽ không lặp đi lặp lại nhiều lần để Tiếu Sở Bạch không thấy được rõ địa vị của bản thân.
"Diệp Tử là ai, không cần cậu nói cho tôi nghe!"
"Tiếu Sở Bạch, việc làm ăn của tôi có liên quan gì tới cậu, Diệp Tử muốn tiền của tôi, muốn bao nhiêu tôi cho bấy nhiêu, em ấy tội gì phải làm khổ bản thân?!" Hắn có thể đem mạng của mình giao cho Trình Diệp.
"Sáng sớm mai cậu đi tìm Chu trợ lý đi, sau này không cần gọi điện thoại cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-nguoi-biet-the-nao-la-bach-lien-hoa-chan-chinh/3281955/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.