“Bố?” Diệp Thanh Vy tỉnh dậy chỉ nhìn thấy Diệp Đăng ngồi bên giường bệnh. Kỳ lạ, sao hôm nay bố cô lại trẻ vậy, trông cứ như mười năm trước ấy.
“Vy Vy, con tỉnh rồi?” Ông vui mừng, chạy ra kêu bác sĩ.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ khẳng định Diệp Thanh Vy đã hoàn toàn vượt qua nguy hiểm. Chỉ cần theo dõi vài ngày nữa là có thể xuất viện.
Diệp Thanh Vy cứ mơ hồ ngồi nhìn họ rời đi, bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn lại hai bố con.
“A Duy đâu rồi ạ?”
Gương mặt Diệp Đăng chợt tái nhợt: “Nhật Duy…” Ông thở dài, chợt cảm thấy cách xưng hô của cô không đúng: “Con, con nhớ lại rồi sao?”
“Con đã nhớ lại hơn mười năm nay rồi mà bố?”
“Vy Vy, con… vẫn ổn chứ?” Ông dè dặt hỏi.
Diệp Thanh Vy cảm thấy hô hấp khó khăn, không đúng, mọi chuyện đều không phải như vậy. Cô lao xuống giường mới phát hiện chân bị bó bột không thể nào di chuyển được.
“Vy Vy!” Diệp Đăng hoảng hốt đỡ con gái dậy.
“Bố, bây giờ là năm bao nhiêu ạ?”
Sau khi nghe câu trả lời từ ông, cô hoàn toàn suy sụp, tại sao như vậy?
“Vậy... A Duy… anh ấy sao rồi bố?” Cô cố gắng bình tĩnh hết sức có thể.
Lần này, đáp lại cô chỉ có tiếng thở dài. Mãi một lúc lâu, ông mới lên tiếng: “Khi cảnh sát đến nơi, con đã bị người phụ nữ kia đẩy xuống vực. Bọn họ tìm kiếm xung quanh, tìm thấy Nhật Duy ở gần đó, thằng bé…” Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-tuyet-tan-hoa-no/3311303/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.