Mấy ngày sau Trương Minh từng thử liên lạc, muốn mời Giang Duy Bảo ra ngoài gặp mặt đều bị anh từ chối tuyệt tình. Lý do của anh rất đơn giản, không có thời gian dành cho kẻ dư thừa.
“Cô đem đi!”
“Anh đem đi!”
“Không được, bình thường chuyện này do cô làm mà.”
“Nam tử hán đại trượng phu, anh đem đi.”
“Tôi không làm nam tử hán một ngày cũng được.”
“Hai người làm trò quỷ gì vậy?” Triệu Long vừa bên ngoài về, nhìn thấy hai người trợ lý còn lại của Giang Duy Bảo là Phan Thế Kiệt và Ngô Ngọc Nghi đang đẩy đưa nhau một bộ hồ sơ.
“Triệu ca…” Hai người đồng thanh lên tiếng, ánh mắt cầu cứu nhìn Triệu Long.
Sau đó, việc đẩy đưa từ hai trở thành ba người, không ai dám bước chân vào văn phòng giám đốc.
Cuối cùng ba người đành dùng trò bốc thăm xem kẻ nào xui xẻo phải đưa hồ sơ này cho Giang Duy Bảo. Ngô Ngọc Nghi khóc thét, tại sao lại là chị?
“Nói với chồng tôi, tôi rất yêu anh ấy.” Chị ấy đi ba bước rồi dừng lại: “Nói với con tôi, mẹ có lỗi với con.”
Chân tay Ngô Ngọc Nghi bủng rủng, sau khi để lại “di ngôn” liền bước từng bước nặng nề đi về phía văn phòng kia. Đối với chị, cánh cửa ấy chính là cánh cửa địa ngục, bên trong còn có việc đáng sợ hơn cả cái chết.
“Anh chị sao vậy?” Diệp Thanh Vy bật cười nhìn ba người, cô đứng một bên xem họ làm trò nãy giờ.
“Vy Vy…” Ngô Ngọc Nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-tuyet-tan-hoa-no/2874017/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.