Đường Tuyên đứng trước cổng Đường gia do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi vào.
Dạo gần đây Đoàn Huy Vũ lại muốn hủy hôn, Võ Thiên Thiên sợ anh vì Đường Tuyên mới làm như thế. Cho nên bà liền tìm người để gả Đường Tuyên đi, người kia là đối tác của Đường thị, lớn hơn cô mười tuổi, đã từng ly hôn. Cô không muốn kết hôn, bị người Đường gia sỉ nhục, nói thân phận cô thấp hèn, được gả cho hào môn đã là may mắn lắm rồi.
Một chút luyến tiếc đối với ngôi nhà này cũng không còn, người thân duy nhất của cô là Võ Thiên Thiên, nếu bà đã không xem cô là con, ở lại nơi này còn ý nghĩa gì? Sau khi lấy hết đồ cá nhân của mình đi, Đường Tuyên trả lại thẻ ngân hàng cho Đường Ấn Nam: “Số tiền này, bao năm qua tôi chưa từng dùng đến.”
Ban đầu, sau khi Đường Tuyên rời khỏi Đường gia, Đường Ấn Nam không cho cô một đồng sinh hoạt. Võ Thiên Thiên ngày đêm cầu xin ông ta, cuối cùng, ông ta cho cô một chiếc thẻ ngân hàng. Bao năm qua, cô chưa từng chạm vào chiếc thẻ đó, tiền của họ, cô không cần.
Cô cúi đầu chào Đường Ấn Nam và Võ Thiên Thiên: “Cảm ơn vì đã sinh tôi ra.” Chưa đợi hai người phải ứng, cô đã hiên ngang rời khỏi Đường gia.
“Tuyên Tuyên, con làm gì vậy hả?” Võ Thiên Thiên đuổi theo, kéo cô lại.
“Nếu mẹ muốn đi, con sẽ dẫn mẹ đi cùng. Nếu mẹ muốn giữ con lại. Xin lỗi, con không còn là người nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-tuyet-tan-hoa-no/2873993/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.