Trần Trúc Vy thu lại nước mắt, lặp lại câu nói của Trần Sơn: “Đừng quên thân phận của con?” Cô bật cười: “Thân phận gì thưa bố?”
Không đợi ông ta trả lời, cô tiếp tục: “Là đứa con mà bố chưa bao giờ đặt vào mắt mãi đến khi nó được trở thành vị hôn thê của thiếu gia họ Giang? Hay là tiểu thư trong mắt người khác thật ra đến người làm cũng xem thường nó?”
“Con biết mẹ con ép bố kết hôn nên bao năm nay bố luôn chướng mắt với con. Ngoài mặt thì trách mắng cả hai để người khác thấy bố công bằng.” Cô hét lên: “Thật ra bố luôn thiên vị chị ta!”
“Mẹ mày không dạy mày được thì để tao!” Trần Diệu Linh giơ tay lên muốn tát Trần Trúc Vy.
Cô đã nhanh tay hơn bắt lấy cổ tay chị ta: “Chị nghĩ tôi thật sự dễ đánh vậy à?”
“Nhìn đi, lộ bộ mặt rồi chứ gì?” Cổ tay Trần Diệu Linh bị siết đến đau.
Trần Sơn còn định trách mắng, Trần Trúc Vy đã lên tiếng trước: “Tôi ghét hai người, ghét cái nhà này!”
Nói rồi, cô đẩy Trần Diệu Linh, lập tức chạy ra ngoài, nơi này khiến cô thật khó thở, không muốn ở lại nữa. Mặc dù Trần Diệu Linh đánh cô không hoàn toàn oan uổng, chị ta nói đúng, cô muốn tìm bằng chứng chị ta vu oan cho Diệp Thanh Vy. Chị ta bị vô sinh, không thể có thai thì làm sao bị hư thai được?
Nhưng sự tức giận của cô đối với Trần Sơn cũng không sai, từ nhỏ ông ta luôn thiên vị Trần Diệu Linh. Mãi đến khi cô trở thành vị hôn thê của Giang Gia Bảo, ông ta mới nhớ mình vẫn còn một đứa con gái.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Em gái, có muốn vui vẻ với bọn anh không?” Đám côn đồ nhìn thấy cô gái dễ thương ngồi một mình ở giữa công viên liền tiến đến trêu ghẹo.
Trần Trúc Vy ngồi yên không muốn quan tâm, đám côn đồ đó không buông tha cho cô, còn động tay động chân. Mặc dù dạo gần đây cô có theo Diệp Thanh Vy học võ nhưng cô biết sức mình làm sao đánh lại nhiều người như vậy được. Thế là trong lúc bọn chúng không chú ý, cô đá vào giữa chân tên cầm đầu, sau đó bỏ chạy.
“Đuổi theo nó cho tao!” Đám đàn em vẫn đang quan tâm đại ca, khi nghe thấy mệnh lệnh lập tức đuổi theo.
Cũng may Trần Trúc Vy dáng người nhỏ con nên chạy rất nhanh, công viên không quá vắng, cô nhanh trí lẫn vào đám đông cắt đuôi bọn chúng. Nơi này không thể ở lâu được, xem ra phải tìm chỗ để đi.
Sau khi cãi nhau với Trần Diệu Linh, cô tức giận rời khỏi nhà, vừa đi chưa được bao lâu đã bị người ta cướp mất túi xách. Cô trở thành kẻ không tiền, không điện thoại cũng không muốn về nhà, chỉ biết lang thang ngoài đường.
“Nó kìa đại ca!” Chạy đi chưa được bao xa, cô đã nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng hét, đám côn đồ đã đuổi kịp.
“Cứu tôi với!” Rất may vừa rồi cô chạy đến chỗ đông người. Đáng tiếc, đáp lại cô chỉ có sự thờ ơ của những người xa lạ.
“Muốn chết thì qua đây!” Đám côn đồ đe dọa người xung quanh.
Họ đều sợ bị liên lụy nên không ai muốn giúp. Trái tim cô cũng nguội lạnh, chỉ có thể dùng sức vùng vẫy chỉ hy vọng thoát khỏi tay bọn chúng.
Bỗng nhiên có một bàn chân đạp thật mạnh vào lưng của tên đại ca, sau đó hai tên đàn em đang giữ Trần Trúc Vy mỗi người cũng bị đá một cái ngã ra đất. Do mất thăng bằng, cô ngã về phía sau, lập tức có người tiến đến ôm cô vào lòng.
Trong đầu còn nghĩ là đám côn đồ kia, cô còn đang định đẩy ra, lại nghe một âm thanh quen thuộc truyền đến: “Em có sao không?”
Giọng nói không giấu được sự lo lắng, nhìn thấy người bên cạnh là ai, Trần Trúc Vy liền lao vào lòng anh.
“Đứng ra xa một chút!” Diệp Thanh Vy vừa đánh vừa nhìn về phía đôi tình nhân đang ôm nhau.
“Chà, lại thêm một cô em xinh đẹp, có muốn vui vẻ cùng bọn anh không?” Tên đại ca vừa rồi bị cô đạp vẫn không sợ chết, còn tâm trạng trêu ghẹo.
“Nếu bọn mày còn mạng!” Diệp Thanh Vy xem thường cười một cái, nhanh chóng lao lên, đá vào đầu tên cầm đầu khiến hắn ngã xuống đất.
Đám đàn em nhìn thấy đại ca mình bị té, trong lòng có chút sợ hãi, liền nghe thấy tên cầm đầu ra lệnh: “Đánh nó cho tao!”
Một tên rồi một tên, vừa tiến lên đã bị Diệp Thanh Vy đánh ngã nhào ra đất, cô vừa đấm tên trước mặt, sau đó liền xoay người đá tên phía sau. Đám côn đồ biết mình không phải là đối thủ của cô gái trước mặt, lồm cồm bỏ chạy.
Người xung quanh vây xem rất nhiều, sau khi nhìn thấy đám người xấu bỏ đi, họ vỗ tay tán thưởng Diệp Thanh Vy. Có người còn quay lại muốn đăng lên mạng xã hội.
“Nếu hình ảnh của tôi xuất hiện trên bất kỳ mạng xã hội nào, mấy người cũng bị giống đám người đó.” Diệp Thanh Vy lạnh lùng liếc những người đang cầm điện thoại quay phim: “Giải tán đi!”
Vừa rồi nhìn thấy Trần Trúc Vy bị kéo đi, đám người này không ai quan tâm, chỉ xem bất hạnh của người khác là thứ tiêu khiển của mình. Nếu cô và Giang Gia Bảo không đến kịp, thật sự không biết hậu quả sẽ thế nào.
“Chị Vy Vy thật lợi hại!” Trần Trúc Vy đã bình tĩnh hơn, sự ngưỡng mộ của cô đối với Diệp Thanh Vy càng tăng thêm.
“Đúng là danh bất hư truyền!” Năm đó Giang Gia Bảo nghe tin Diệp Thanh Vy có thể đánh cho bọn côn đồ bắt nạt Giang Duy Bảo bỏ chạy, anh vẫn không tin. Hiện tại tận mắt nhìn thấy, âm thầm nhớ lại trò đùa dại dột của mình, cũng may lúc đó cô không đánh anh, nếu không giờ chắc chỉ còn nửa cái mạng.
“Hai người đừng nhìn tôi bằng ánh mắt muốn lấy thân báo đáp như vậy.” Diệp Thanh Vy cảm thấy bản thân cũng không phải quá lợi hại, mấy tên kia trông to con thật ra có chút yếu.
“Chuyện này chẳng phải đã có người làm rồi sao?” Giang Gia Bảo vừa cười vừa nhìn người đang đến.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Duy Bảo lái xe đưa Diệp Thanh Vy và Giang Gia Bảo đi tìm Trần Trúc Vy. Lúc đến nơi này, Diệp Thanh Vy nói có linh cảm rất lớn con bé đang ở đây nên chạy xuống tìm, Giang Gia Bảo cũng đi theo. Chờ một lúc lâu, không thấy hai người đi ra, điện thoại không bắt máy, anh lo lắng nên đi vào.
“Em dâu quả thật là bà già…” Hai từ “hung dữ” còn chưa kịp nói, Giang Gia Bảo lập tức ngậm miệng lại: “Là một nữ hiệp.”
Diệp Thanh Vy lườm Giang Gia Bảo, tiến lên nắm tay ông xã nhà mình: “Đi thôi, chỗ này không thích hợp để nói chuyện.”
Bốn người đi ra xe, Giang Gia Bảo và Trần Trúc Vy ngồi phía sau.
“Em không muốn về nhà.” Trần Trúc Vy sợ họ sẽ đưa cô về Trần gia, lập tức lên tiếng. Sau đó cô nhìn Giang Gia Bảo nhỏ giọng bổ sung: “Càng không muốn thấy Trần Diệu Linh.”
“Đến nhà của chị đi!” Diệp Thanh Vy đề nghị, rồi quay sang nhìn đi Giang Duy Bảo đang lái xe: “Được không anh?”
“Em là chủ nhà, em quyết định.”
“Vậy cũng được.” Giang Gia Bảo thấy trước mắt chỉ có cách này, để cô ở lại khách sạn anh không an tâm.
Vì thế Giang Duy Bảo đưa Giang Gia Bảo về Giang gia trước, sau đó mới về nhà mình.
“Anh giận em sao?” Từ lúc lên xe đến giờ Giang Gia Bảo không thèm nhìn Trần Trúc Vy một lần.
“Em còn dám hỏi?” Vừa rồi anh rất lo lắng cho cô, Giang Duy Bảo sợ anh căng thẳng không thể lái xe nên chở anh đi. Càng nghĩ càng tức giận, nếu anh không đến kịp thì cô phải làm sao đây?
“Em xin lỗi!” Trần Trúc Vy nắm tay anh, bộ dạng có chút ủy khuất, đây là lần đầu tiên cô thấy anh tức giận thế này.
“Nói đi, em sai ở đâu?” Giang Gia Bảo ít khi nổi giận, một khi anh phát hỏa bộ dạng rất đáng sợ. Gương mặt anh không một biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái bên cạnh.
“Em không nên bỏ nhà đi.” Cô cúi đầu nhận lỗi, quả thật nếu cô không bỏ đi đã không xảy ra nhiều chuyện như thế.
“Em sai ở chỗ không nói với anh.” Giang Gia Bảo biết cô chưa hoàn toàn chấp nhận anh, thế nên bỏ đi cũng không thèm nói cho anh biết.
Trần Trúc Vy không ngờ đó mới là lý do khiến anh tức giận. Ban đầu cô đã nghĩ đến chuyện gọi điện cho anh nhưng chưa kịp làm gì đã bị cướp túi xách. Cô muốn giải thích, thấy anh cau mày cũng không dám lên tiếng nữa.
“Em có nghĩ đến chuyện anh không tìm thấy em chưa?” Về đến nhà, anh gọi cho cô không thể liên lạc, gọi điện đến Trần gia lại nghe tin cô tức giận bỏ đi.
Lúc đó anh đã rất hoảng sợ, anh không biết gì về bạn bè của cô, trong đầu nhớ đến Diệp Thanh Vy và Đường Tuyên. Hai người họ cũng không biết cô đang ở đâu, Diệp Thanh Vy hay tin liền đi cùng anh. Đường Tuyên và Đoàn Huy Vũ cũng chia ra giúp anh đi tìm.
“Xin lỗi mà!” Cô không biết phải làm gì ngoài việc xin lỗi nhưng mà qua lần này, cô cũng hiểu rõ trái tim mình hơn.
Vừa ra khỏi nhà, người đầu tiên cô muốn tìm là anh, lúc bị cướp và bị đám côn đồ trêu ghẹo, cô cũng muốn nhìn thấy anh. Và khi anh xuất hiện, suy nghĩ đầu tiên của cô là vòng tay ấm áp của anh. Có lẽ ban đầu cô vẫn chưa thật sự tiếp nhận tình cảm của Giang Gia Bảo, dần dần anh trở thành người quan trọng, không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Anh cho cô cảm giác muốn dựa dẫm, điều mà cô chưa muốn làm với bất kỳ ai kể cả mẹ mình.
“Được rồi, đừng giận nữa, con bé đâu có muốn vậy.” Diệp Thanh Vy thấy Trần Trúc Vy sắp khóc đến nơi, chỉ có thể giúp đỡ giảng hòa.
“Thay vì tức giận, cậu nghĩ cách làm sao diễn tiếp vở kịch này còn hay hơn.” Giang Duy Bảo cũng lên tiếng, hai người đang ở thế đối địch vậy mà nửa đêm anh còn giúp Giang Gia Bảo tìm người, giờ còn phải làm tài xế đưa về nhà.
“Mặc kệ ông ta, tớ mệt rồi.” Cùng lắm ngả bài với Giang Tường Lĩnh. Lần trước nhìn thấy Giang Duy Bảo quỳ dưới tuyết, anh đã không muốn tiếp tục diễn vở kịch này nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]