Chương trước
Chương sau
“Vào đây làm gì?” Giang Tường Lĩnh híp mắt nhìn hai người vừa đến.

Dạo gần đây, sức khỏe của ông ta ngày càng yếu đi, Giang thị bây giờ đã giao hoàn toàn cho hai người con quản lý. Trong hôn lễ, ông ta cảm thấy không khỏe nên vào phòng khách sạn bên trên nghỉ ngơi.

Giang Gia Bảo và Giang Duy Bảo thấy Giang Tường Lĩnh rời đi, cố gắng thoát khỏi sự nhiệt tình của những quan khách, đi theo ông ta. Màn kịch chỉ mới vừa bắt đầu, làm sao để nhân vật chính đi được?

“Muốn cùng bố diễn một vở kịch, thế nào, có hứng thú không?” Giang Gia Bảo châm chọc.

“Đừng đùa nữa Gia Bảo, chúng ta chỉ muốn tâm sự với bố một chút thôi.” Giang Duy Bảo vươn vai một cái, khoanh tay dựa vào cửa, bày ra bộ dạng lười biếng.

Giang Tường Lĩnh vẫn rất điềm tĩnh, dù sao cũng chiến đấu trên thương trường nhiều năm, hai thằng nhóc trước mặt không phải đối thủ của ông ta. Có điều ông ta thấy kỳ lạ, bình thường hai đứa con này không phải ghét nhau lắm sao?

“Không hiểu hả?” Giang Duy Bảo lạnh lùng nhìn ông ta, ánh mắt như muốn giết người: “Chúng tôi chỉ muốn tâm sự một chút về chuyện bố làm thế nào để cướp người yêu của em trai mình và cả việc làm sao hại chết mẹ tôi.”

“Cậu nói thiếu rồi!” Giang Gia Bảo bổ sung: “Bao che em gái bằng mọi cách dù bà ta muốn giết hai đứa con của mình, tấm lòng người anh cao cả như thế phải kể đầu tiên chứ?”

Gương mặt Giang Tường Lĩnh chỉ thoáng ngạc nhiên, rất nhanh đã trở lại bình thường: “Hai đứa mày có bằng chứng?”

“Đúng là không có!” Tất cả những gì hai người đoán, đều là suy đoán, hoàn toàn không có bằng chứng buộc tội.

Giang Tường Lĩnh bật cười: “Sao tao lại có hai đứa con ngu ngốc như vậy? Xem ra phải suy nghĩ lại về chuyện thừa kế thôi.”

“Chúng tôi vốn không cần!” Giang Duy Bảo nở nụ cười khinh bỉ: “Luật sư Diệp, tới lượt anh lên sân khấu rồi.”

Giang Gia Bảo cũng bật cười, sau đó mở cửa cho Diệp Thanh Tú bước vào.

“Xin chào chủ tịch Giang.” Diệp Thanh Tú ôm theo một chiếc hộp, lịch sự chào hỏi.

Giang Tường Lĩnh nhìn ba người trước mắt như xem kịch, ông ta không tin đám ranh con này làm được gì mình.

Những chuyện Giang Gia Bảo và Gia Duy Bảo vừa nói chỉ là suy đoán, còn những gì luật sư Diệp sắp nói đây đều có chứng cứ.

“Đây là bằng chứng tố cáo ông rửa tiền...” Bên trong chiếc hộp có rất nhiều tờ giấy, Diệp Thanh Tú lấy từng tờ ra, còn không quên giải thích cho Giang Tường Lĩnh biết đó là gì.

“Cái này là hối lộ quan chức, buôn lậu, đánh người, phóng hỏa,...” Diệp Thanh Tú nhìn ông ta lắc đầu tỏ vẻ thất vọng: “Còn có giết người, c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c, tên cầm thú như ông đúng là chuyện gì cũng dám làm.”

Giang Tường Lĩnh dựa lưng vào sofa cười lớn tiếng, thái độ thờ ơ trước những bằng chứng kia: “Vậy thì sao?” Ông ta không phủ nhận những chuyện đã làm, càng không sợ bị bắt: “Bọn mày làm gì được tao?”

Đúng là ông ta làm thì đã sao? Giang gia có người chống lưng, bao năm qua không ai làm gì được. Cho dù bằng chứng có được đưa cho đám cảnh sát bù nhìn kia, ông ta vẫn có cách rửa tội, cùng lắm tìm người chết thay thôi.

Giang Duy Bảo nhìn kẻ trước mặt, ông ta chính là kẻ đã hủy hoại cuộc đời mẹ anh, còn cướp đi mạng sống của bà. Cậu anh cũng vì ông ta mà tương lai sáng lạng vụt tắt. Anh thật sự muốn một nhát lấy mạng của ông ta. Không, không đáng, tại sao phải vì loại người này làm bẩn tay của mình?

Ba chàng trai đứng đó nhìn Giang Tường Lĩnh ngồi cười, họ nhìn nhau rồi cũng bật cười. Người ngoài khi thấy cảnh này chắc sẽ nghĩ đây là không khí hòa hợp và vui vẻ của những người bạn thân lâu năm mới gặp lại.

Cười chưa được bao lâu, đã có cảnh sát đến tìm Giang Tường Lĩnh, trước đó ông ta còn đắc ý, hiện tại bắt đầu hoảng sợ rồi. Bởi vì thế lực đằng sau ông ta không tầm thường, nên Giang Duy Bảo cho người đưa bằng chứng cho phóng viên, nhờ họ đồng loạt đưa tin. Chuyện này ảnh hưởng đến nhiều người, lại được sự chú ý của dư luận, cho dù có kẻ muốn bao che cũng không thể.

Diệp Thanh Tú đi theo cảnh sát để giải quyết những việc về pháp luật, trong căn phòng chỉ còn lại hai anh em nào đấy.



“Ngày cưới của cậu mà lại xảy ra chuyện này, không sao chứ?” Giang Duy Bảo vỗ vai Giang Gia Bảo, buổi tiệc còn chưa kết thúc đã bị bọn họ quậy tung.

“Đây là món quà cưới tuyệt nhất.” Khóe môi Giang Gia Bảo cong lên, nụ cười tràn ngập hạnh phúc.

Giang Duy Bảo có ý định đổi ngày khác buộc tội Giang Tường Lĩnh nhưng Giang Gia Bảo không đồng ý. Dù sao bọn họ đã chờ ngày này quá lâu rồi. Hơn nữa, lúc này Giang Tường Lĩnh sẽ lơ là, mất cảnh giác. Quan trọng nhất, anh thật sự xem đây là món quà ý nghĩa, cuối cùng cũng được tự do rồi.

“Cậu có thấy tôi quá lạnh lùng với bố ruột của mình không?” Giang Gia Bảo tự giễu, đúng là để có được tự do, anh đã đại nghĩa diệt thân.

Anh khác với Giang Duy Bảo có mối thù giết mẹ, Giang Tường Lĩnh đối với anh cũng xem như tốt… cho đến khi ông ta biết anh không còn sống được bao lâu.

“Đúng là Giang Gia Bảo tôi biết.” Giang Duy Bảo để lại một câu, sau đó đi ra ngoài.

“Hả?” Giang Gia Bảo không hiểu chuyện gì đuổi theo.

Giang Duy Bảo từng nói với Diệp Thanh Vy, sống trong hào môn tám năm, Giang Gia Bảo là người lương thiện nhất ở nơi đó. Cậu ấy luôn là một Giang Gia Bảo như trước, mặc dù có chút tự kiêu nhưng vẫn sẵn sàng bỏ qua thân phận làm bạn với những người nghèo khó.

Tám năm trôi qua, anh đã không còn là Lý Nhật Duy của năm nào, Giang Gia Bảo vẫn giống hệt trước đây. Anh chưa bao giờ oán trách ông trời vì sao cho cuộc sống của cậu ấy tốt như vậy, bởi vì người này xứng đáng có được những điều đó.

\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=

Trần Diệu Linh không đến dự hôn lễ, cô ta tức giận bỏ về Trần gia. Lúc xem tin tức nhìn thấy Giang Tường Lĩnh bị bắt, trong lòng vô cùng lo lắng. Sau khi kết hôn, cô ta đã hợp tác với người đàn ông đó làm không ít chuyện xấu.

“Bố, lần này bố phải giúp con!” Hiện tại cô ta chỉ có thể cầu cứu người nhà.

“Yên tâm, sẽ không sao đâu…” Trần Sơn an ủi con gái, chỉ là ông ta biết rõ, bản thân còn chưa chắc sẽ an toàn.

Các gia tộc lớn bao lâu nay đều có hợp tác làm ăn dù ít hay nhiều, chuyện ở Giang gia ảnh hưởng không ít đến những công ty khác. Trong tứ đại gia tộc, ảnh hưởng nhiều nhất là Trần gia và Đường gia.

Còn phía Đoàn gia, trước đó có mâu thuẫn với Trần gia, về sau còn bị Đường gia và Giang gia xem như kẻ thù. Hơn nữa, Đoàn Khiêm là người ngay thẳng, nên chỉ ảnh hưởng việc kinh doanh của một số công ty nhỏ.

Giang Tường Lĩnh không chỉ làm nhiều chuyện ác mà còn cấu kết với các quan lại cấp cao, điều này dâng lên làn sóng phẫn nộ lớn của dư luận. Những bằng chứng được công khai đa số đều là tài liệu mật, nếu không phải Giang Gia Bảo và Giang Duy Bảo dụng tâm tính kế, chỉ e những thứ đó mãi mãi không được đưa ra ánh sáng.

“Chờ chủ tịch Giang bị kết án, xem như lần này chúng ta viên mãn.” Giang Duy Bảo nâng ly rượu chúc mừng, anh đã có thể trả thù cho mẹ và cậu.

“Em giống như là biết hết tất cả, lại giống như không biết được gì.” Diệp Thanh Vy lên tiếng.

Cô sớm biết họ sẽ công khai tội ác của Giang Tường Lĩnh nhưng không biết họ lại chọn ngày hôm nay. Còn có Diệp Thanh Tú, hóa ra anh ấy đã giả vờ từ bỏ công việc luật sư để tham gia kế hoạch lần này.

“Bọn anh chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.” Diệp Thanh Tú bật cười, nếu không phải Giang Tường Lĩnh hại Diệp Thanh Vy, còn muốn anh về làm luật sư cho ông ta, anh cũng đâu cần giả vờ từ chức.

“Anh lo mà giải thích với chị em đi.” Diệp Thanh Vy biết rõ chị của cô đã từng rất buồn khi hay tin Diệp Thanh Tú bỏ nghề.

“Yên tâm!” Diệp Thanh Tú tự tin, anh đã hứa chỉ cần giải quyết xong mọi chuyện sẽ giải thích rõ với Diệp Thanh Hân.

“Tiếp theo, hai người dự định thế nào?” Đoàn Huy Vũ thắc mắc. Trận chiến lần này anh vẫn luôn có mặt từ những ngày đầu tiên, cuối cùng đã kết thúc.

Hai cậu thiếu gia cứ tưởng sẽ tranh đấu cho quyền thừa kế, lại quậy cho gia tộc một phen lao đao. Giang Tường Lĩnh trở thành phạm nhân, hai đứa con là người cung cấp bằng chứng. Dù chưa chính thức nhưng việc trục xuất ba người khỏi gia tộc là chuyện sớm muộn.



“Thất nghiệp rồi.” Giang Duy Bảo dựa đầu vào vai Diệp Thanh Vy: “Chờ vợ nuôi thôi.”

Diệp Thanh Vy đánh nhẹ vào vai anh, người này ngày càng không đứng đắn.

“Em nghèo, không nuôi anh được đâu.” Giang Gia Bảo còn chưa kịp nói gì, Trần Trúc Vy đã lên tiếng trước.

Cô muốn làm diễn viên, Trần Sơn không đồng ý, người hào môn không muốn con mình đi vào con đường giải trí là chuyện bình thường. Mặc dù đã tốt nghiệp đại học quản trị kinh doanh theo mong muốn của gia đình nhưng cô vẫn chưa đi tìm việc làm.

“Anh có nhiều công ty con, nuôi em được.” Giang Gia Bảo nhỏ giọng nói: “Anh đâu có mặt dày như ai kia.”

Chỉ một ánh nhìn của Giang Duy Bảo, người nào đó đã lập tức im miệng.

\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=

“Em không trách anh chứ?”

Sau khi giải tán, Giang Gia Bảo và Trần Trúc Vy nắm tay trở về nhà. Anh biết sự say mê của vợ mình đối với Diệp Thanh Vy nên đã mua một căn hộ bên cạnh hai người kia.

Mặc dù có thể đánh bại được Giang Tường Lĩnh, nhưng lại khiến cho ngày cưới của họ không trọn vẹn. Giang Duy Bảo từng đề nghị anh đổi ngày khác công khai tội ác của ông ta, anh lại nôn nóng không chịu được.

Nếu ông ta còn ở đó, cô sẽ phải theo anh dọn đến Giang gia, Trần Diệu Linh nhất định không tha cho cô. Còn nếu công bố trước ngày kết hôn, chỉ e hôn lễ này sẽ bị hủy bỏ.

“Anh làm gì em cũng ủng hộ hết.” Trần Trúc Vy lắc đầu, hiện tại anh là người quan trọng nhất đối với cô.

“Em có muốn làm diễn viên không?” Giang Gia Bảo biết ước mơ của cô, anh tôn trọng nó.

“Không muốn nữa.” Cô ôm anh: “Làm diễn viên bận lắm, em chỉ muốn ở bên anh thôi.”

Hai người mất bao nhiêu năm mới tìm được nhau, cô muốn tranh thủ từng giây từng phút ở bên cạnh anh.

“Gia Bảo, em muốn đi du lịch, được không?” Cô ôm anh làm nũng, có lẽ đây chính là lợi ích của việc kết hôn, có thể tự nhiên đưa ra đề nghị với anh.

“Được, chúng ta phải đi tuần trăng mật mà.”

“Vậy… chúng ta đi đến nơi anh từng sống được không?” Cô muốn đi qua những con đường anh từng đi, ăn những món anh từng ăn. Quan trọng hơn hết, nơi đó có một người cô muốn gặp lại.

“Anh sẽ sắp xếp, chờ vài ngày nữa chúng ta sẽ lên đường.” Cô là thiên thần nhỏ của anh, cô muốn gì anh cũng đồng ý.

“Gia Bảo, em đói rồi!” Vì để xinh đẹp mặc áo cưới, trước lúc hôn lễ cử hành đến giờ cô chưa ăn gì.

Giang Gia Bảo cau mày, chết tiệt, sao anh lại quên mất chuyện này: “Đi thôi, dẫn em đi ăn.”

“Có chuyện gì sao?” Diệp Thanh Vy mở cửa, ngơ ngác nhìn hai người trước mặt.

“Hai người định trải quá đêm tân hôn ở nhà tôi?” Giang Duy Bảo cũng rất ngạc nhiên, anh khoanh tay dựa vào cửa nhìn hai vị hàng xóm mới này.

Giang Gia Bảo và Trần Trúc Vy nhìn nhau, sau đó nụ cười càng rực rỡ, họ chỉ là qua đây xin ăn nhờ một bữa mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.