Nước mắt Hạ Anh giàn dụa khắp mặt, tay thì đang quơ quơ tìm kiếm thứ gì đó. Hắn nằm kế bên cô thấy vậy lo lắng nắm chặt tay cô lại, lay nhẹ người để cô tỉnh giấc.
- Hạ Anh, em tỉnh dậy đi, em sao vậy? Hạ Anh.
Cô giật mình tỉnh dậy nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ, đang nằm bên cạnh hắn, hắn vẫn đang khỏe mạnh nhìn cô. Nước mắt cô tiếp tục chảy dài trên mặt, tay vòng qua cổ hắn rồi ôm chặt chẳng chịu buông.
Hắn cũng ôm cô, vỗ vỗ chiếc lưng nhẹ nhàng an ủi.
- Hạ Anh, em sao vậy? Em mơ thấy gì sao? Ngoan, có tôi đây rồi, em kể tôi nghe đi.
Cô cứ lắc đầu mà không nói gì càng khiến tâm tình của hắn trở bấn loạn. Aris thở dài một cái, gỡ người cô ra, bàn tay nhẹ nhàng áp sát vào mặt, chạm trán mình với cô, nhẹ giọng nói:
- Nói tôi nghe, không nghe thì làm sao chia sẻ với em được.
Hắn hôn lên trán cô một nụ hôn sâu đậm. Hạ Anh ôm chặt hắn rồi nói:
- Tôi mơ thấy bản thân mình đến trễ, chứng kiến giây phút anh rời đi trước mắt tôi. Miệng anh chảy rất nhiều máu.
Chỉ vỏn vẹn vài câu đó cũng khiến cho hắn cảm thấy ấm áp đến nhường nào, cho thấy thật lòng cô không muốn mất đi hắn. Con tim tổn thương của hắn bỗng được vá lành lại một cách nguyên vẹn nhanh đến không ngờ.
- Cám ơn em, hôm qua em đã đến kịp lúc để ngăn cản ý định tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-trang-mau/3471094/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.