Lucy đứng đó nhìn thấy biểu tình của Hạ Anh như thế, đôi mắt đỏ trợn lên như muốn xé cô gái kia thành nhiều mảnh. Aris cảm thấy người bên cạnh bắt đầu có tâm cơ rồi, nhưng vẫn còn non nớt quá, hắn phải cần chỉ bảo nhiều hơn.
- Nếu cô đã muốn về như thế thì tôi sẽ sắp xếp người. Dẫu sao chuyện này cũng không quá lớn, không cần phiền đến Aris làm gì. Nếu cô muốn thì ngay bây giờ tôi sẽ đưa cô đi. Aris bây giờ là chồng của tôi, chúng tôi cần nói chuyện riêng, mời cô đi ra ngoài.
Hạ Anh nghe thế liền vờ như rút tay khỏi người của hắn, chậm rãi bước đi, trong đầu thầm đến “một, hai, ba”.
- Em không cần phải ra ngoài, không có chuyện gì mà em không thể nghe cả.
Hạ Anh cười thầm, đúng rồi, đây mới chính là điều cô mong đợi từ hắn. Cố thể hiện vẻ mặt buồn bã, Hạ Anh quay lại nhìn hắn và nói:
- Aris, tôi nên ra ngoài, dù gì tôi cũng chỉ là người ngoài thôi.
- Tôi đã nói rồi, em ở đây và ngồi trên ghế đi, sức khỏe em không tốt.
Nhanh chân bước đến giật tờ giấy trên tay Aris và ném vào người hắn. Một màn kịch tình tứ gì đây? Hắn không xem cô ra gì thì bản thân cô cũng không muốn chịu đựng nữa. Lucy nói lớn giọng:
- Em cũng là người có quyền ở đây, cô ta chỉ là người ngoài không có vị trí gì cả, làm sao có tư cách đi lại trong này? Aris, anh đừng đi quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-trang-mau/3471078/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.