Chương trước
Chương sau
Lucy đứng đó nhìn thấy biểu tình của Hạ Anh như thế, đôi mắt đỏ trợn lên như muốn xé cô gái kia thành nhiều mảnh. Aris cảm thấy người bên cạnh bắt đầu có tâm cơ rồi, nhưng vẫn còn non nớt quá, hắn phải cần chỉ bảo nhiều hơn.

- Nếu cô đã muốn về như thế thì tôi sẽ sắp xếp người. Dẫu sao chuyện này cũng không quá lớn, không cần phiền đến Aris làm gì. Nếu cô muốn thì ngay bây giờ tôi sẽ đưa cô đi. Aris bây giờ là chồng của tôi, chúng tôi cần nói chuyện riêng, mời cô đi ra ngoài.

Hạ Anh nghe thế liền vờ như rút tay khỏi người của hắn, chậm rãi bước đi, trong đầu thầm đến “một, hai, ba”.

- Em không cần phải ra ngoài, không có chuyện gì mà em không thể nghe cả.

Hạ Anh cười thầm, đúng rồi, đây mới chính là điều cô mong đợi từ hắn. Cố thể hiện vẻ mặt buồn bã, Hạ Anh quay lại nhìn hắn và nói:

- Aris, tôi nên ra ngoài, dù gì tôi cũng chỉ là người ngoài thôi.

- Tôi đã nói rồi, em ở đây và ngồi trên ghế đi, sức khỏe em không tốt.

Nhanh chân bước đến giật tờ giấy trên tay Aris và ném vào người hắn. Một màn kịch tình tứ gì đây? Hắn không xem cô ra gì thì bản thân cô cũng không muốn chịu đựng nữa. Lucy nói lớn giọng:

- Em cũng là người có quyền ở đây, cô ta chỉ là người ngoài không có vị trí gì cả, làm sao có tư cách đi lại trong này? Aris, anh đừng đi quá giới hạn của em. Em cần sự tôn trọng của anh chứ không phải như thế này.

Hắn cũng lạnh lùng nhắc nhở cho Lucy biết để cô ta đừng đi quá giới hạn của hắn.

- Lucy, cô hãy xem lại bản thân mình đã làm những gì? Có đúng với vai trò của mình trong cuộc hôn nhân này không? Với tôi Hạ Anh từ trước đến nay không phải người ngoài, cô nên nhớ điều đó, đừng đi quá xa.

Bề ngoài chỉ là lời cãi vã đơn giản, nhưng Lucy hiểu đây chính là lời cảnh cáo của hắn. Lucy ngầm đoán có thể hắn đã biết hết tất cả những gì mà cô đã làm. Thật nực cười mà, cô đã cố gắng làm kín đáo nhất có thể vậy mà cũng bị phát hiện sao?

Hạ Anh đã chứng kiến tất cả, thật giống như bản thân tưởng tượng, trong lòng dâng lên cảm xúc vui sướng. Hạ Anh tự nghĩ trò chơi càng lúc càng gây cấn rồi đây.

Cũng không muốn dây dưa thêm nữa, Hạ Anh quay lại nhìn hắn và nói:

- Aris tôi có việc một chút, tôi muốn về phòng, hai người cứ tự nhiên.

Cố tỏ ra mình là người hiểu chuyện, Hạ Anh chầm chậm bước ra ngoài, khóe miệng cô nhếch nhẹ nhưng không ai để ý thấy được. Khi gặp Jake đang đứng ở ngoài cô cũng vui vẻ gật đầu một cái rồi trở về chiếc lồng giam của mình.

Trong căn phòng làm việc bỗng chốc yên tĩnh lại, Aris nhìn thẳng vào gương mặt quyến rũ của Lucy mà không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào.

- Lucy, hãy cố làm cho tốt vị trí phu nhân gia chủ.

Lucy Fanton trong lòng dâng lên cảm xúc lo sợ nhưng lại cố tỏ ra ấm ức.

- Aris… anh, anh không nhớ những gì chúng ta đã nói lúc trước sao? Anh đã đồng ý để em vào vị trí này thì anh phải có trách nhiệm tôn trọng em chứ? Tại sao anh lại để cô ta đến đây và khiến em bẽ mặt với mọi người. Mọi tin đồn đều một mình em giải quyết, anh có biết em mệt mỏi thế nào không?

Lucy cố gắng nói cho Aris hiểu những điều cô ta đang trải qua nhưng Aris chẳng quan tâm. Khi nghe Lucy nhắc đến chuyện cũ, hắn cất giọng đầy vẻ giễu cợt:

- Nếu đã nói đến chuyện xưa thì cũng muốn nhắc lại cho cô nhớ rõ, sợ thời gian lâu quá phu nhân lại quên.

Hắn đứng dậy đến gần phía Lucy, khí thế áp bức như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta mà trả lời:

- Tại tòa lâu đài này, ngày cô giết Kiều Bạch Liên, ngày Hạ Anh bị cô bắt đi, và cũng là ngày cô bị Ciel Fanton đánh không còn sức mà nằm dưới nền gạch. Tôi đã đến đây tìm Hạ Anh và gặp cô. Trước khi tôi cất bước chân đi xuống tầng hầm thì cô đã giữ tôi lại. Cô nhớ không? Và cô đã nói những gì nhỉ?

Lời nói của Aris một lưỡi dao, cắt từng đoạn ký ức lúc đó và bắt chúng hiện hữu lại một cách chân thực nhất trong đầu Lucy.

- Cô nói, chỉ cần cho cô vị trí phu nhân gia chủ, thì cô sẽ giúp tôi đối đầu với Ciel và không làm phiền đến Hạ Anh nữa. Vẫn còn nhớ chứ Lucy Fanton?

- Những năm nay tôi đâu khiến giai tộc này suy bại, tôi vẫn luôn nỗ lực thực hiện tốt mọi việc. Lucy, hãy nghĩ lại mọi việc mình đã làm đi.

Hắn không vội vạch trần chi tiết từng việc sau đó mặc cho Lucy đang chìm trong một đống suy nghĩ rối bời. Hắn đã dọn đường hết rồi, hiện giờ Lucy không dám làm gì người của hắn cả, hắn chỉ chờ Hạ Anh “quậy” cho cô ta rối tung lên thôi.

Cô ta lạnh sống lưng, đứng nhìn gương mặt đầy góc cạnh của hắn miệng ấp úng đáp lại:

- Em… vẫn làm tốt nhiệm vụ của mình. Aris, anh nói gì lạ vậy?

Aris Jeffrey quay lại bàn làm việc, ngồi xuống, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn nhìn cô ta. Giả vờ như tin tưởng cô ta.

- Thật sao? Nếu cô đã nói vậy thì nên quay về và tốt vai trò của mình, đừng hành động bốc đồng như hôm nữa và đừng quan tâm đến cuộc sống riêng của tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.