Chương trước
Chương sau
Thân hình to lớn đè trên người cô, vật căng cứng của hắn được giải phóng đã giảm đau nhức hơn, cọ cọ vào đùi non của Hạ Anh khiến nơi nào đó trên người cô trở nên ngứa ngáy thèm khát, khó chịu vô cùng, một dòng nước nhỏ cứ thế tuôn chảy ra.

Bàn tay to lớn đặt lên gương mặt nhỏ đỏ hồng của cô, mặt đối mặt, hắn thận trọng hỏi kỹ lần nữa:

- Hạ Anh, em cho tôi nhé!

Ánh mắt Hạ Anh mơ hồ trong dục vọng, giọng cô nhỉ non bên tai hắn:

- Ừm ~ nhẹ thôi!

Hắn vươn người đến tủ đầu giường của cô, mở hộc tủ và lấy một chiếc hộp “ba con sói” ra, dùng miệng xé bao rồi mang vào. Hạ Anh tự nghĩ, cái này…. chuẩn bị từ khi nào vậy?

Nhìn biểu hiện của cô, hắn trả lời:

- Tôi để lâu rồi, chỉ chờ hôm nay thôi, do em không để ý nên không biết.

Hạ Anh chưa kịp tiếp nhận hết thông tin thì hắn đã dùng vật đang cương cứng của mình xâm nhập vào nơi riêng tư nhất của cô, cơn đau truyền đến mãnh liệt nơi hạ thân khiến cô bật khóc.

- Á… đau quá.

Một dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra thấm trên ga giường trắng, Hạ Anh bấu chặt vào người hắn tạo nên những vết xước dài ngắn khác nhau, vết xước nhanh đến và cũng nhanh lành trả lại làn da hoàn hảo như ban đầu.

Hắn ta như bị dục vọng lấn át lý trí, dưới thân cứ tiếp tục ra vào. Miệng của hắn di chuyển đến đâu đều tạo nên những chấm đỏ đến đó trên khắp người cô.

Qua một hồi luân động, nơi đó của Hạ Anh đã quen với anh bạn của hắn nên hai người “làm việc” thuận lợi hơn, cùng tạo nên những khoái cảm dục vọng mãnh liệt mà cả hai chưa từng nếm trải.

Ánh đèn chiếu rọi hai con người ấy, bóng dáng họ đang quấn lấy nhau không rời. Đêm nay có lẽ là đêm đáng nhớ nhất đời hắn, còn với cô thì không biết được.

Không biết trải qua thời gian bao lâu, khi người con gái dưới thân đã không còn sức lực, hắn thấy vậy động thân nhanh hơn, đi nước rút đạt đến cao trào khoái lạc. Cơ thể Hạ Anh mềm nhũn trong lòng hắn, giác như bản thân vừa trải qua một trận cuồng phong bão tố, cơ thể đau mỏi vô cùng, đặc biệt là vùng dưới thân.

Hắn bảo Huyền Nhi chuẩn bị nước ấm, thay ga giường mới rồi tự tay làm sạch cơ thể cho người thương của mình, ánh mắt ôn nhu nhìn cô đang tựa vào lòng mình. Hắn nở nụ cười hạnh phúc vì cuối cùng cũng có được cô.

Hạ Anh tỉnh dậy trong vòng tay hắn, cô không biết bây giờ là mấy giờ, định nhích người ngồi dậy thì… thật sự cái quái gì đang xảy ra thế này? Cả người mỏi nhừ, nơi nào đó đau rát cùng cực.

Bình thường bản thân cô có thể đỡ tay hắn ra khỏi người mình dễ dàng nhưng bây giờ cả sức lực để tự nâng cơ thể cũng không có. Nhìn sang người nằm kế bên, mắt hắn mở to nhìn cô, Hạ Anh không biết hắn đã tỉnh dậy từ khi nào. Bây giờ hắn đang chăm chú hướng mắt về phía cô, xem biểu hiện chật vật xấu hổ của cô nãy giờ.

- Chào em! Ngủ ngon không?

Cô né tránh chùm chăn lại giả vờ ngủ. Hắn thấy thế lại trêu đùa, tay đặt vào bụng dưới của cô:

- Hạ Anh, em còn đau không?

Cô bất lực với hắn, đành quay người lại ngước lên nhìn gương mặt gợi đòn kia, giọng cô đầy châm chọc:

- Anh nghĩ xem tôi có đau không? Cái đồ… Haiz

Không thể nói bừa ra như thế được, mới có một lần mà muốn bỏ mạng rồi, cũng may hắn ta còn biết kiềm chế để không có lần hai. Mặc cho Hạ Anh mắng, hắn nằm bên cạnh cứ nhìn cô cười như một gã ngốc. Đúng vậy hắn ngốc thật rồi, đầu óc hỏng luôn rồi.

Mặc Hạ Anh cứ lăn qua lộn lại tìm tư thế thoải mái, chân và tay của hắn vẫn cứ đặt trên người cô. Hắn nhẹ nhàng xoa xoa đầu của cô làm rối những sợi tóc đen nhánh.

- Xin lỗi em, lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng hơn…

Đó không phải là một câu hoàn chỉnh vì hắn đã lược bỏ hai chữ “mới lạ” phía sau rồi. Hắn nói tiếp:

- Hôm nay tôi không muốn làm việc, làm sao đây?

Nói thẳng đúng hơn là hắn không muốn rời giường một chút nào chỉ thích nằm bên cạnh cô. Từ ngày có cô về đây, số lần hắn lười biếng nhiều lên thấy rõ, thay vì hắn làm việc tần suất dày đặc khiến mọi người phát khiếp thì bây giờ lại luôn tìm cớ để ở bên cô. Hạ Anh nghe vậy liền trừng mắt.

- Anh định lười biếng sao?

Hắn tỏ ra yếu thế hơn, đành giở trò năn nỉ, cảm thấy bản thân thật tội nghiệp.

- Tôi cũng mệt lắm đó, hôm nay em qua phòng làm việc của tôi chơi đi, được không? Biết đâu tôi lại siêng năng hơn thì sao?

Hạ Anh xoa xoa trán, nhìn hắn cười phơi phới thế kia thì mệt cái khỉ gì. Sao hôm nay hắn lại đủ trò thế? Bây giờ lại đòi cô qua phòng làm việc với hắn, chắc cô phải đi gặp ông bà sớm mất. Thôi cũng không sao, qua ngồi đọc sách cũng được.

- Được thôi, cùng thức dậy nào.

Hắn như bắt được vàng, cho gọi người chuẩn bị bữa ăn, cẩn thận giúp cô làm mọi thứ từ việc ăn đến việc mặc quần áo, kể cả việc di chuyển hắn cũng phụ trách bế cô đi. Nếu người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nói cô bị bại liệt cho mà xem.

Khác với mọi bữa, hôm nay hắn tự chọn váy khá kín đáo, che chắn đủ nơi như không muốn cho ai thấy từng tấc da thịt trên người cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.